Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mike đỏ bừng lên, cúi thấp đầu ngượng ngùng.
Hai người sóng vai đi, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa đại sảnh tiệc.
Bên trong, không khí thanh nhã, sang trọng, vừa nhìn đã biết không phải buổi tiệc tầm thường.
Tô Nam nhìn thoáng qua, ánh mắt khẽ sững lại, hình như cô vừa thấy… Phó Dạ Xuyên.
Bước chân cô khựng lại, sắc mặt cũng thoáng thay đổi.
Tiểu Mike nhìn thấy nụ cười trên môi cô cứng đờ, bèn hỏi nhỏ:
“Sao chị không vào? Chị đẹp ơi, ba em ở trong đó mà.”
Tô Nam lập tức nhíu mày, bàn tay đang nắm lấy tay cậu bé cũng siết chặt hơn.
“Ba em… tên là gì?”
Tiểu Mike vừa định trả lời, thì phía sau vang lên giọng nói mạnh mẽ của một người đàn ông trung niên, đang dẫn hai người bước tới.
“Cô là ai?” Giọng ông ta đanh lại, khí thế không nhỏ.
Tô Nam quay người, đối diện với ánh nhìn soi xét của người đàn ông ấy.
Ánh mắt ông ta quét từ trên xuống dưới, dừng lại ở bộ sườn xám tinh tế cô đang mặc, sắc mặt lập tức sa sầm, mang theo vẻ tức giận.
“Cô dám ăn trộm quần áo của phu nhân để mặc sao? Cô là ai? Một người phụ nữ ham trèo cao hả? Mau cút ra ngoài ngay!”
Bị mắng một tràng vô cớ, Tô Nam không chỉ ngạc nhiên mà còn thấy bực bội, nhưng ngay khi ánh mắt cô lướt qua hai người đàn ông đứng phía sau ông ta, nét mặt cô bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Giang Tuyển và Giang Thành, là cha con nhà họ Giang.
Cả hai cũng vừa nhận ra cô, sắc mặt đồng loạt biến đổi.
Hừ! Một dự cảm mơ hồ lóe lên trong lòng Tô Nam, bữa tiệc mà Tiểu Mike nói, e rằng không phải bữa tiệc nhỏ như cậu bé kể.
Chẳng lẽ là…
Tiểu Mike đứng chắn trước mặt cô, giọng lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị đến đáng yêu:
“Không được vô lễ với khách của tôi!”
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khi cậu nói ra câu đó, khí thế lại giống hệt ba mình.
Người quản gia hơi khựng lại, ánh mắt d.a.o động, có vẻ kiêng dè, thế nhưng, ông ta vẫn nghiến răng, tức tối nhìn Tiểu Mike:
“Thiếu gia, cậu không thể tùy tiện mời người lạ vào buổi tiệc này! Ở đây đâu phải là nơi ch.ó mèo nào cũng có thể tới!”
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam nhếch môi cười lạnh:
“Ồ! Ông nói ch.ó mèo là đang nói ai vậy?”
Cô hỏi thẳng, giọng sắc lạnh, cô vốn không phải kiểu người biết nhịn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người đàn ông trung niên sững lại, vừa định quát trả thì Giang Thành vội vàng kéo tay ông ta:
“Đây là tổng giám đốc Tô, chủ tịch tập đoàn Tô Thị.”
Người đàn ông sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tô Nam.
Cô thản nhiên đáp lại bằng giọng nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh mà sắc sảo, đảo qua ông ta từ đầu đến chân:
“Trông ông cũng chẳng phải là chủ nhà. Chỉ là người làm mà to gan thế này sao?”
Câu nói của cô khiến người quản gia nghẹn lại. Dù ông ta là quản gia riêng của Thương Khiêm, nhưng cũng không dám đắc tội với những nhân vật quyền thế như cô.
Lời nói của Tô Nam chua cay thật, nhưng ông ta chỉ có thể nén giận, sắc mặt trở nên khó coi.
Một lát sau, ông ta tránh ánh nhìn của cô, quay sang nói với Tiểu Mike:
“Những người không có thiệp mời thì không được vào, thiếu gia. Mời cậu đưa khách rời khỏi đây.”
Tiểu Mike hừ lạnh, khoanh tay trước ngực, giọng kiêu hãnh:
“Quản gia, ai cho ông quyền đuổi khách của tôi?”
Người quản gia hơi sững người:
“Thiếu gia, đây là chỉ thị của Thương tổng.”
Tiểu Mike trừng mắt, phản bác không chút do dự:
“Chị đẹp là khách ba tôi đích thân đồng ý mời! Ông là cái thá gì mà dám nói chuyện với chị ấy như vậy?”
Cậu bé thực sự tức giận, chẳng buồn giữ vẻ ngoan ngoãn thường ngày nữa.
Cái đầu nhỏ ngẩng cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng người quản gia.
Cậu cực khổ lắm mới mời được chị đẹp đến đây, vậy mà lại bị đối xử vô lễ như thế, đúng là mất hết thể diện!
Trong lòng cậu lo lắng lắm, sợ chị đẹp sẽ giận mà bỏ về mất.
Ngay khi nghe người quản gia nhắc đến Thương tổng, toàn thân Tô Nam cứng đờ, sốc đến mức không thốt nổi lời nào.
Thương tổng?
Trong toàn thành phố A này, ngoài Thương Khiêm, còn ai dám được gọi là Thương tổng?
Thì ra… ba của Tiểu Mike chính là Thương Khiêm!
Người đàn ông từng xuất hiện ở nhà họ Tô hôm trước, người mà cô nghe danh đã lâu nhưng chưa bao giờ được gặp mặt, hóa ra lại là Thương Khiêm thật!
Người quản gia bị Tiểu Mike mắng đến đỏ cả mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Đúng lúc đó, một nhân viên phục vụ trong sảnh đi ra, cung kính nói:
“Thiếu gia, cô Tô, Thương tổng mời hai người vào trong.”
Tiểu Mike lập tức hất cằm, trừng mắt nhìn người quản gia một cái đầy khinh thường, rồi quay sang nắm tay Tô Nam, giọng ngọt lịm:
“Chị đẹp đừng giận bác quản gia xấu tính kia, lát nữa em sẽ nói với ba, bảo ông ấy đổi người khác!”