Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 374: Cô Là Khách Quý



Người quản gia ở phía sau giật mình, tim khẽ run lên, nhưng đã quá muộn rồi.

 

Ông ta suýt nữa quên mất, tiểu thiếu gia đâu phải đứa trẻ dễ bị qua mặt.

 

Đúng là phiền phức thật!

 

Giang Thành đứng bên cạnh thúc giục:

“Đi thôi, mau vào trong đi. Đừng để Tô Nam vào trước chúng ta. Cô ta sao lại xuất hiện ở đây chứ? Quả thật như gặp ma vậy!”

 

Quản gia nghiến răng, chỉ đành dẫn họ bước vào.

 

Người của nhà họ Thương không ai là không biết ông ta, vì thế suốt dọc đường, dù đi cùng hai người lạ mặt, cũng không ai dám hỏi đến thiệp mời, nhưng một nhân viên phục vụ ở gần đó lại thoáng dừng bước, khẽ nhíu mày:

“Quản gia, Thương tổng chỉ dặn cho cậu chủ và cô Tô vào, không nói gì về… những người khác.”

 

Sắc mặt quản gia thoáng biến đổi.

“Láo xược! Tôi là quản gia, Thương tổng sẽ không trách tội tôi đâu. Nếu có chuyện gì, tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm.”

 

Nói dứt lời, ông liền dẫn Giang Tuyển và Giang Thành đi thẳng vào trong.

 

Không gian bên trong được bố trí tỉ mỉ, tinh tế đến từng chi tiết. Toàn bộ nội thất của khách sạn đều được thay mới bằng loại cao cấp nhất, để chuẩn bị cho buổi tiệc riêng này, Thương Khiêm quả thật đã dốc không ít công sức.

 

Khi Phó Dạ Xuyên nhìn thấy Tô Nam dắt theo một cậu bé bước vào, ánh mắt hắn hơi khựng lại, thoáng ngạc nhiên.

 

Chiếc xe hắn phái đi đón cô chắc đã về tay không, cô ấy đã tự đến rồi.

 

Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy Tô Nam, Phó Dạ Xuyên lại khẽ thở phào, n.g.ự.c dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm, thậm chí có chút vui mừng khó tả.

 

Người phụ nữ của hắn, quả nhiên chưa bao giờ biết nhận thua, lúc nào cũng có cách khiến bản thân xuất hiện một cách đường hoàng.

 

Tô Nam bắt gặp ánh mắt hắn, khẽ sững lại một giây, rồi lập tức quay đi, giả vờ như không nhìn thấy.

 

Phó Dạ Xuyên: “…”

 

Tiểu Mike vui mừng kéo tay Tô Nam chạy tới.

“Ba ơi, con đưa chị gái xinh đẹp đến rồi nè!”

 

Bốn người đàn ông ngồi bên bàn đều là những nhân vật tầm cỡ trong giới thương trường. Khi nhìn thấy Tô Nam, ánh mắt họ thoáng kinh ngạc, xen lẫn chút ngưỡng mộ.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Đặc biệt là Phó Dạ Xuyên, bởi trong ấn tượng của hắn, mỗi khi Tô Nam xuất hiện tại những dịp công khai, cô đều diện những bộ lễ phục cao cấp, rạng rỡ, sang trọng, không chê vào đâu được, dường như sinh ra để đứng dưới ánh đèn rực rỡ.

 

Nhưng hôm nay, cô lại chọn một chiếc sườn xám màu nhạt, thanh nhã. Đường eo được cắt ôm vừa vặn, tôn lên đường cong mềm mại, khiến cả người cô toát lên vẻ rực rỡ nhưng dịu dàng. Đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn giấu đi, không để ai nhìn thấy.

 

Thương Khiêm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt thường ngày, khi nhìn thấy trang phục của cô, hắn hơi sững lại, nhưng rất nhanh lấy lại bình thản, đứng dậy, lịch thiệp đưa tay ra bắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Hoan nghênh, Tô tiểu thư là khách quý của tôi.”

 

Mọi người liền đứng dậy, lần lượt bắt tay và chào hỏi cô.

 

Họ vốn nghĩ rằng tập đoàn Tô thị đã bị loại khỏi dự án lần này, không ngờ lại âm thầm giữ lại một con bài lớn như vậy.

 

Tô Nam khẽ mỉm cười:

“Thương tổng, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau rồi.”

 

Thương Khiêm cũng cười, ánh mắt bất lực liếc sang Tiểu Mike đang cười tít mắt bên cạnh:

“Mấy ngày nay, nhóc con này chắc làm phiền cô nhiều lắm nhỉ?”

 

Tô Nam khẽ xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói:

“Tất nhiên là không. Mike đáng yêu thế này, cả nhà tôi ai cũng quý.”

 

Tiểu Mike đắc ý hất cằm, ôm chặt lấy Tô Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực, nụ cười rạng rỡ:

“Con cũng thích chị gái xinh đẹp~”

 

Thật đúng là không bỏ lỡ cơ hội tỏ tình nào cả!

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên tối lại, nhìn hai cha con nhà họ Thương và cả cảnh tượng trước mắt, ánh nhìn ấy càng lúc càng sâu, càng nặng nề.

 

Sao lại trông… hợp nhau đến thế?

 

Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng hắn, thôi thúc hắn muốn kéo Tô Nam đi khỏi nơi này ngay lập tức.

 

Mọi người còn đang trò chuyện thì quản gia bước đến, cúi người hết sức cung kính. Ông ta liếc nhìn Tô Nam, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, như thể đang lẩn tránh điều gì đó.

 

“Thương tổng, có chuyện cần bẩm báo…”

 

Giọng ông ta ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

 

Thương Khiêm không bỏ lỡ ánh nhìn né tránh thoáng qua ấy. Hắn khẽ cúi mắt, rồi quay lại nhìn mọi người:

 

“Xin lỗi, mọi người chờ một lát, tôi có chút việc phải xử lý. Cứ tự nhiên nhé.”

 

Hắn rời đi.

 

Tô Nam thở phào một hơi, trong lòng nhẹ nhõm vô cùng. Không ngờ chỉ vì vô tình đưa Tiểu Mike đi nhầm đường mà lại thành ra như thế này. Ai mà ngờ được, cậu nhóc ấy lại chính là con trai của Thương Khiêm? Nếu không có thằng bé, cô còn lâu mới có thể bước chân vào nơi này.

 

Ngay khi cô vừa thả lỏng thì giọng nam trầm ấm, khàn nhẹ vang lên sau lưng:

“Lần thứ hai gặp mặt sao? Vậy lần đầu tiên… là khi nào?”