Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 380: Nhất Định Phải Gả Cho Anh



 

Tiểu Mike chu môi làm nũng, đôi mắt xanh trong veo lấp lánh ánh cười mong chờ, cả người đáng yêu đến mức khiến người ta tan chảy.

 

“Mike, chị xinh đẹp còn có việc, con nên lên lầu làm bài tập đi!”

 

Thương Khiêm nhìn đồng hồ, giọng trầm thấp lạnh nhạt cất lên.

 

Ánh mắt Tiểu Mike lập tức ảm đạm, u oán trừng ba mình, đi đến đâu cũng không thoát khỏi kiếp nạn làm bài tập!

Tửu Lâu Của Dạ

 

Tô Nam nhớ lại cậu bé trong tấm ảnh năm ấy, giờ đã lớn đến thế này rồi, trong lòng cô càng thêm gần gũi.

Cô khẽ xoa mái tóc xoăn mềm mại của cậu bé, ánh mắt dịu dàng:

 

“Ngày mai chị lại đến chơi với em nhé?”

 

Tiểu Mike chớp đôi mắt long lanh, trong mắt tràn đầy thất vọng.

 

Ngay khi Tô Nam tưởng rằng nó sẽ ngoan ngoãn buông tay, Tiểu Mike bỗng nắm chặt lấy vạt áo cô, ôm cứng không chịu thả, trong mắt hiện lên vẻ bướng bỉnh pha lẫn ranh mãnh.

 

“Không muốn, không muốn! Em chỉ muốn ngủ cùng chị đẹp! Không muốn làm bài tập! Em muốn theo chị đẹp về nhà! Ba à, ba cứ cô đơn cả đời đi nhé!”

 

Giọng nói lanh lảnh như hạt đậu rơi tí tách, vừa trẻ con vừa ngọt ngào đến buồn cười. Thằng nhóc này đúng là thiên chân vô tà, lại còn gan lì đáng yêu hết mức.

 

Thương Khiêm nheo mắt, hiển nhiên đã quá quen với chiêu này. Hắn khẽ phất tay, một vệ sĩ to cao đi đến, nhân lúc Tiểu Mike còn đang vặn vẹo làm nũng, một tay xách thằng bé lên, vác lên vai quay người đi thẳng.

 

Động tác dứt khoát, đơn giản mà thô bạo.

 

“A a a a! Cứu mạng! Em không muốn rời khỏi chị đẹp! Em muốn ở bên chị mãi mãi!”

 

Tiếng hét t.h.ả.m thiết của Tiểu Mike dần xa, rồi biến mất sau khúc quanh của cầu thang.

 

Thương Khiêm mỉm cười, bình thản nói:

 

“Cô Tô, Phó tổng, đi đường cẩn thận.”

 

Tô Nam hoàn hồn, thu lại ánh nhìn còn đọng chút ngạc nhiên, nhẹ thở ra:

 

“Tạm biệt.”

 

 

Hai người đi ra đến cửa, tài xế của Phó Dạ Xuyên đã đỗ xe sẵn.

 

Phó Dạ Xuyên bước nhanh hơn nửa nhịp, mở cửa sau bên phải, nhìn cô nói:

 

“Anh đưa em về.”

 

Tô Nam khẽ quay đầu, lúc này cô mới nhớ, mình là đi nhờ xe Tiểu Mike đến đây, không mang theo xe, mà bây giờ cũng khó bắt taxi, gọi tài xế tới đón thì lại càng phiền phức.

 

Cô do dự một thoáng. Phó Dạ Xuyên bật cười khẽ, giọng trầm ấm vang lên:

 

“Em sợ anh ăn thịt em sao?”

 

Không biết có phải ảo giác không, nhưng giọng nói ấy quá đỗi dịu dàng, lại trầm thấp đến lạ thường.

 

Tô Nam khẽ khựng lại, ngẩng lên nhìn hắn. Trong đôi mắt sâu thẳm kia ánh lên một nụ cười nhạt, ẩn chứa điều gì đó cô không thể đoán được, nhiều lời muốn nói, mà lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau giây lát, cô vẫn lên xe.

 

Xe khởi động, lăn bánh chậm rãi.

Không hiểu sao, đoạn đường ấy bỗng dài ra vô tận.

 

Có lẽ là vì Phó Dạ Xuyên ngồi ngay bên cạnh, khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt khó hiểu.

 

Một lúc lâu, hắn lên tiếng:

 

“Em nhớ anh… là vì chuyện năm đó, đúng không?”

 

Tô Nam mím môi, suy nghĩ thật lâu, rồi khẽ đáp:

 

“Đúng.”

 

“Vì sao không nói với anh?”

 

Giống như chuyện ở sàn đấu chui, cô chưa bao giờ nhắc tới.

 

Tô Nam khẽ cong môi, giọng nhẹ tênh:

 

“Anh cứu tôi một lần, tôi cũng cứu anh một lần, vậy là huề nhau rồi.”

 

“Huề nhau?”

 

Âm thanh trầm thấp của hắn chậm rãi lặp lại, ngữ điệu thoáng nặng nề, ẩn giấu rất nhiều cảm xúc phức tạp, bị sự im lặng bao trùm lấy.

 

Tô Nam hỏi lại:

 

“Không phải sao?”

 

Nếu tính ra, ở hồ bơi hôm đó cô suýt c.h.ế.t đuối cũng là do hắn, nên thật ra người mắc nợ vẫn là hắn mới đúng.

 

Cô có thể rộng lượng mà nói huề nhau đã là rất nhân nhượng rồi.

 

Phó Dạ Xuyên khẽ nói, giọng mang theo một nỗi tiếc nuối sâu kín:

 

“Tất nhiên là không phải. Nếu anh sớm biết hôm đó sẽ gặp em… anh nhất định sẽ không rời đi nhanh như vậy.”

 

Hắn sẽ nhìn rõ gương mặt cô gái ấy,

và khắc sâu cô vào tim.

 

Ánh mắt hắn chứa đầy ăn năn và day dứt, như muốn nói điều gì nhưng lại nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Hắn nhìn cô thật sâu, nói khẽ:

 

“Tô Nam… Anh nhất định sẽ yêu em trước em.”

 

Cô sững người, tim khẽ run lên. Ánh nhìn của hắn quá mạnh mẽ, quá kiên định, ẩn chứa một sức ép khiến người ta hít thở không thông.

 

Cô vô thức cau mày, giọng lạnh đi mấy phần:

 

“Đáng tiếc… không có nếu như. Nếu được làm lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không chọn gả cho anh.”

 

Toàn là bài học bằng m.á.u và nước mắt.