Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 379: Cô Thừa Nhận



 

Ký ức ấy, cô đã chôn sâu tận đáy lòng, thậm chí không dám khơi lại, vì chỉ cần chạm đến, trái tim sẽ lại run rẩy, sẽ mềm yếu, và có lẽ… sẽ không kìm được mà một lần nữa sa vào.

 

Tấm ảnh trước mắt chính là khoảnh khắc cô lao về phía cậu bé tóc vàng,

không biết ai đã vô tình chụp lại,

nhưng mùi khói t.h.u.ố.c súng, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng dường như vẫn còn quanh quẩn, khiến người ta rùng mình lạnh sống lưng.

 

Một tiếng cười khẽ của Thương Khiêm kéo cô về hiện tại.

 

Tô Nam hơi ươn ướt nơi khóe mắt, ngẩng lên liền bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của Phó Dạ Xuyên. Trong đôi mắt ấy như có xoáy nước âm thầm cuộn trào, muốn nuốt chửng lấy cô.

 

Nhìn hắn lúc này, tim cô lỡ mất mấy nhịp.

 

Khuôn mặt đẫm m.á.u trong ký ức dần chồng khít lên gương mặt điển trai lạnh lùng của Phó Dạ Xuyên lúc này, rõ ràng đến đau lòng.

 

Đường nét hắn tinh tế như được tạc nên bởi bàn tay nghệ sĩ, góc cạnh sâu, sáng, hoàn mỹ.

 

Trong tay hắn là tấm ảnh chụp khoảnh khắc hắn lao tới che cho cô, ánh sáng và khói lửa đan xen, bóng dáng hai người kiên định đến lạ thường.

 

Cô vốn không định để hắn biết, nhưng giờ đây có lẽ đã không thể giấu được nữa.

 

Dù cả hai khi đó đều chật vật, đầy thương tích, nhưng đường nét khuôn mặt vẫn còn rõ ràng.

 

Và cậu bé mà cô bảo vệ khi ấy chính là Tiểu Mike của hôm nay.

 

Dù giờ mái tóc vàng xoăn đã được cắt gọn gàng, ánh mắt thêm phần sáng trong, nhưng ba năm qua, thằng bé gần như không thay đổi gì mấy.

 

Tiểu Mike nhìn thấy người chị gái xinh đẹp đã lao tới cứu mình, và Tô Nam cũng nhận ra người đàn ông đã liều mạng che chở cho cô là Phó Dạ Xuyên.

 

Thương Khiêm khẽ ho một tiếng, giọng trầm:

“Xin lỗi, tôi biết thân phận của Phó tổng. Thực ra, anh vẫn là người tôi muốn hợp tác nhất. Chỉ là trước đây tôi vẫn chưa điều tra ra được thân phận thật của cô Tô. Sau khi về nước lần này, con trai tôi tình cờ gặp lại cô ấy,

tôi mới bắt đầu truy tìm mọi chuyện. Hai người đều là ân nhân cứu mạng của Mike, nhưng tôi càng muốn báo đáp người đầu tiên lao tới cứu nó.

Nếu không có cô Tô, e rằng Mike đã không còn trên đời này rồi.”

 

Giọng hắn ra nghẹn lại.

 

Thương Khiêm nhún vai, cố nở một nụ cười nhạt, nhưng giữa chân mày lại ẩn chứa nỗi đau bị đè nén.

“Còn vợ tôi… cô ấy không may mắn được như Mike. Cô ấy ở trong xe… bị nổ tan xác.”

 

Không khí lặng đi, lòng Tô Nam trầm xuống, một thoáng xót xa và kinh ngạc dâng lên, những khúc mắc cô từng nghi ngờ giờ đây đều đã có lời giải.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thương Khiêm vẫn giữ nụ cười lễ độ:

“Phó tổng, mong anh đừng trách tôi.

Dù anh là lựa chọn hàng đầu của tôi,

nhưng lần này, tôi vẫn quyết định chọn hợp tác với Tô thị.”

 

Giọng Phó Dạ Xuyên trầm thấp, khàn khàn:

“Tất nhiên là… sẽ không.”

 

Ánh sáng hắt xuống, hắn đứng trong vùng sáng tối đan xen, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, kiềm chế, cao quý mà xa cách.

 

Khi nhìn sang Tô Nam, trong ánh mắt hắn ẩn chứa vô vàn cảm xúc hỗn độn:

kinh ngạc, rung động, vui mừng, và cả một chút… tiếc nuối.

 

Nếu như hắn nhận ra cô sớm hơn, nếu như biết ba năm trước người con gái ấy chính là cô thì có lẽ, họ đã không lãng phí ngần ấy thời gian để bỏ lỡ nhau.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Thì ra, trước cả khi cô đưa hắn rời khỏi sàn đấu chui, họ đã từng gặp nhau rồi.

 

Tô Nam, người luôn tỉnh táo trong mọi chuyện, người dám yêu hết mình, cũng dám buông tay không do dự, vậy mà hắn lại chẳng biết gì cả.

 

Đáng lẽ ra… hắn phải biết từ lâu mới đúng.

 

Cảm xúc dồn nén trong lòng, nghẹn đến mức không thể nói thành lời.

 

Thương Khiêm cảm nhận được bầu không khí giữa hai người có chút khác lạ, hắn ta mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:

“Đột nhiên nhắc lại chuyện cũ thế này,

cô Tô sẽ không trách tôi chứ?”

 

Tô Nam khẽ cười, giọng bình thản:

“Sao lại trách chứ? Dù gì… đó cũng là sự thật.”

 

Đã là sự thật thì sớm muộn gì cũng sẽ phải được phơi bày dưới ánh sáng.

 

Cô thừa nhận đó chính là lần đầu tiên họ gặp nhau, và cũng là lần đầu tiên trái tim cô rung động.

 

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tô Nam và Phó Dạ Xuyên được đưa ra tận cửa.

 

Từ trên lầu, Tiểu Mike hớt hải chạy xuống, ôm chặt lấy chân Tô Nam không chịu buông:

 

“Chị đẹp ơi, ở lại đây ngủ đi mà! Em muốn ngủ chung với chị đẹp!”