Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 383: Lời Khen Chân Thành



 

Tần Du đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn sang, đứa trẻ ngoại quốc này đúng là đáng yêu thật, nhưng bó hoa màu trắng pha vàng kia lại chói mắt đến kỳ lạ.

 

Tâm trạng cô lúc này rất rối rắm. Chẳng lẽ Tô Nam giờ ngay cả trẻ con cũng đem ra dọa người rồi sao?

 

Đang nghĩ vậy thì Tô Nam đã vội vàng từ trong công ty chạy ra, vừa nhìn thấy cô liền vẫy tay.

“Cậu tới đây làm gì hả?”

 

Tần Du lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, còn chưa kịp mở miệng thì cậu bé tóc vàng đã vui vẻ chạy tới, ôm lấy chân cô, ngước đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng lên, lấp lánh như ánh sao.

 

“Chị xinh đẹp ơi, em nhớ chị quá à…”

 

Tần Du sững người tại chỗ, mắt mở to đầy kinh ngạc.

 

Tô Nam khẽ cười, xoa xoa gương mặt đáng yêu của cậu bé, ánh mắt dịu dàng.

“Chị cũng rất nhớ em.”

 

Cậu bé đưa bó hoa ra trước mặt cô, “Đây là loại hoa mà chị đẹp thích nhất nè.”

 

Tô Nam nhận lấy, ánh mắt thoáng phức tạp, gượng gạo cười: “Cảm ơn nhé.”

 

Cô thật sự không nhớ mình từ bao giờ lại có loại hoa yêu thích nhất là loại hoa này nữa, nhưng thôi vậy, dù sao cũng là tấm lòng của trẻ con mà.

 

Tần Du ngạc nhiên nhìn cảnh tượng đó, hoa chị thích nhất? Chẳng phải Tô Nam luôn thích phong linh lan sao?

 

Tửu Lâu Của Dạ

Cô bước lại gần, khẽ nói nhỏ:

“Tô Nam, từ khi nào cậu có thêm một đứa em trai vậy? Hay là… con riêng của ba cậu?”

 

Cô cố ý hạ thấp giọng.

 

Tô Nam liếc cô một cái: “Với gen thế này, ba tôi sinh ra được chắc?”

 

Dù sao thì Tô Dịch Phong cũng là người Trung Quốc chính gốc.

 

Không giống như Thương Khiêm, tuy mang gương mặt người Hoa, nhưng có nửa dòng m.á.u Ý, lại cưới vợ ngoại quốc, thế nên mới có thể sinh ra một cậu nhóc ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh như Mike.

 

Tần Du gật đầu, cũng đúng thôi, ba Tô không thể nào sinh ra đứa trẻ như vậy được. Nói gì thì nói, bốn anh chị em nhà họ Tô ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, toàn là di truyền từ mẹ cả.

 

Mike liếc nhìn Tần Du, với bạn của chị đẹp, cậu bé vẫn rất lịch sự, dù sao cũng không có gì để ganh đua cả.

Nghĩ vậy, cậu ngọt ngào nở nụ cười, đôi mắt xanh biếc sáng rực.

 

“Chào dì ạ.”

 

Rắc!!!

 

Tiếng ly thủy tinh vỡ tan, cả người Tần Du cứng đờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Gọi Tô Nam là chị đẹp, còn gọi mình là dì?

 

Cơn giận lập tức dâng lên trong mắt cô, còn chưa kịp phát tiết thì Tô Nam đã vội kéo cô sang một bên.

 

“Nó còn nhỏ mà, rộng lượng chút đi, rộng lượng nào!”

 

Tần Du tức đến run cả người, trừng mắt nhìn cậu bé kia, lúc này cô chỉ thấy thằng nhóc đó, trừ gương mặt ra thì chỗ nào cũng xấu xí.

 

Hừ, một đứa trẻ xấu xí!

 

Mike chớp chớp đôi mắt vô tội, trong sáng như nai con, không hiểu vì sao bạn của chị đẹp lại đột nhiên nổi giận.

 

Bỗng trong tai nghe vang lên giọng lo lắng của bảo mẫu:

“Tiểu thiếu gia, phải biết ngọt miệng một chút, học cách khen con gái đi!”

 

Mike lập tức hiểu ra, đôi mắt xanh trợn to, bước lên kéo tay Tần Du, ánh nhìn trong veo tràn đầy sự chân thành ngây thơ.

 

“Dì xinh đẹp, bộ đồ dì mặc đẹp quá ạ!”

 

Sắc mặt Tần Du tối sầm lại, nghẹn một hơi giữa ngực, lên cũng không được, xuống cũng chẳng xong, suýt nữa tức đến phát bệnh.

 

Dì xinh đẹp? Đẹp thì chỉ có bộ đồ thôi sao?

 

Cô - Tần tiểu thư người gặp người mê - Từ trước đến nay chưa từng bị ai nói như vậy cả.

 

Thật là… nhục nhã tột độ!

 

Tô Nam bật cười thành tiếng, nhưng bị ánh mắt của Tần Du quét qua, cô liền ngượng ngập im bặt.

 

“Khụ khụ… đại mỹ nhân Tần Du, cậu tìm tôi có chuyện gì?”

 

Cô cười hì hì kéo tay bạn mình, Tần Du bực bội quay mặt đi:

 

“Đừng nhắc nữa, bị mẹ sắp xếp cho mấy buổi xem mắt, phiền c.h.ế.t mất. Tôi đến rủ cậu đi dạo phố.”

 

Mike vừa nghe thấy, lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nam, vẻ mặt như sợ bị người khác cướp mất.

 

“Là con đến trước mà, dì xinh đẹp, dì đi tìm người khác đi nha?”

 

Một câu dì xinh đẹp lại khiến toàn thân Tần Du dựng hết lông tóc, giận đến mức mặt đỏ tía tai.

 

Tô Nam không dám đuổi cô đi ngay, với tính cách của Tần Du, nếu bị đuổi thật, chắc chắn cô sẽ trút giận lên đầu Mike mất.

 

“Hay là… cùng đi đi?”