Ba người họ cùng nhau đến trung tâm thương mại. Tính cách của Tần Du vốn tiêu tiền thoải mái, không quá nửa tiếng đã chọn được cả đống đồ, quẹt thẻ cái tạch, rồi bảo nhân viên giao thẳng về nhà.
Tô Nam thì đang thử quần áo, còn tiểu Mike ngồi ở ghế nhỏ cạnh chiếc gương, hai mắt sáng long lanh, hai tay chống cằm, bộ dáng say mê đợi để tung hoa khen ngợi.
“Chị đẹp ơi, chị xinh quá đi…”
“Bộ này hợp với chị đẹp nhất luôn, không ai mặc đẹp bằng chị hết!”
“Chị đẹp là tiên nữ hả?”
“Bộ này mà chị mặc vào, đẹp quá mức tưởng tượng luôn đó!”
…
Tô Nam bị cậu bé khen liên tục, khóe môi không ngừng cong lên, tâm trạng tốt đến mức vui phơi phới, vậy là vung tay mua sạch luôn mấy bộ vừa thử.
Đứng phía sau, Tần Du nhìn cảnh ấy mà mặt mày rối rắm:
“…”
Đúng là gặp ma rồi! Cái cậu nhóc này đúng là miệng ngọt c.h.ế.t người, chỉ là… chỉ ngọt với mỗi mình Tô Nam mà thôi!
Cô nhân viên bán hàng đứng bên cạnh suốt buổi chẳng chen nổi một câu,
mọi lời khen cần nói đều bị tiểu Mike nói hết trơn. Không biết lát về có bị trừ tiền hoa hồng không nữa.
Tại thủy cung, sau khi dạo trung tâm thương mại, tiểu Mike nằng nặc đòi đi thủy cung chơi. Mặc dù ở nước ngoài nhà cậu có hẳn một bảo tàng sinh vật biển riêng, đủ loại sinh vật hiếm thấy,
nhưng thủy cung ở thành phố A lại nổi tiếng là lớn nhất cả nước, đối với một người yêu biển như cậu bé thì không đi là không được!
Tô Nam và Tần Du vừa đến cổng thì thấy cửa đóng im ỉm, hai người nhìn nhau.
Tần Du nhướng mày, có vẻ khoái chí:
“Hôm nay đóng cửa nhỉ, hay quá, vậy chúng ta về nhé?”
Tiểu Mike hừ nhẹ, đôi tay nhỏ nắm chặt, trong đôi mắt xanh trong veo lại lóe lên vẻ kiên định đáng sợ:
“Em sẽ gọi cho baba, để baba lo liệu!”
Trong lòng cậu không có chuyện gì là ba cậu không làm được. Nếu có thì đó là chuyện phải để ông ra mặt làm!
Tô Nam vội vàng ngăn lại:
“Khoan đã, để chị gọi giúp cho, chị quen với người bên này.”
Dù sao cô cũng là chủ nhà, giúp một chút đâu có sao. Nói xong, cô gọi ngay cho Dư Lâu, nói đơn giản vài câu.
Chưa đầy 5 phút, cánh cửa lớn của thủy cung đã mở ra. Tần Du há hốc mồm:
“Đúng là có tiền thì làm gì cũng được!”
Một nhân viên quản lý chuyên nghiệp đi ra đón, lễ phép nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tô tổng, thật không ngờ cô lại ghé chơi. May mà hôm nay đóng cửa,
bằng không người đông quá, chắc chắn sẽ ồn ào lắm.”
Tô Nam cười nhẹ, ra vẻ không mấy để tâm. Ngược lại, tiểu Mike thì hào hứng nhảy nhót phía trước, mắt sáng rực khi nhìn thấy từng bể cá khổng lồ, cá mập, cá voi bơi lội bên trong.
Trụ sở tập đoàn Phó thị, trợ lý Trần Miễn gõ cửa, bước vào văn phòng của Phó Dạ Xuyên. Hắn vẫn đang chăm chú xem tài liệu, ký tên, giọng trầm ổn:
“Nói đi.”
Trần Miễn ho nhẹ một tiếng:
“Tôi vừa nhận được điện thoại từ Dư Lâu, trợ lý của cô Tô.”
Phó Dạ Xuyên khựng lại, ánh mắt khẽ tối, ra hiệu:
“Nói tiếp.”
Trần Miễn vội vàng đáp:
“Cô Tô hôm nay đến tham quan thủy cung, chính là thủy cung do tập đoàn Phó thị chúng ta quản lý.”
Phó Dạ Xuyên liếc nhẹ, ánh mắt như nói rõ:
“Chuyện nhỏ thế mà cũng phải hỏi tôi?”
Thực ra Trần Miễn đã tự ý đồng ý cho phép mở cửa rồi, nhưng vẫn phải báo lại để tránh đụng chạm quyền hạn. Lỡ đâu Phó tổng muốn đích thân tới thì sao?
Quả nhiên, Phó Dạ Xuyên đứng bật dậy, gương mặt lạnh mà khí thế lại áp người.
“Tình hình vận hành của thủy cung thế nào?”
Trần Miễn nhanh chóng đáp:
“Năm nay vừa được công nhận là đơn vị tiêu biểu cấp quốc gia,ntruyền thông đưa tin khá nhiều. Là điểm check in nổi tiếng của thành phố A, mỗi ngày giới hạn 80 khách, hiện lịch đặt chỗ đã kín đến tháng sau.”
Phó Dạ Xuyên chỉ ừ một tiếng, giọng nhàn nhạt, không khen, cũng chẳng chê, loại biểu cảm chỉ đạt tiêu chuẩn mà thôi.
Tửu Lâu Của Dạ
Trần Miễn thở phào nhẹ nhõm, thấy sếp đã thay áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.
“Phó tổng, có cần tôi gọi giám đốc thủy cung đến báo cáo trực tiếp không?”
Phó Dật Xuyên liếc nhìn anh ta, giọng lạnh như băng:
“Không cần.”