Tô Nam muốn về nhà thu dọn ít đồ, tiện thể nói cho ba và các anh biết chuyện này.
Phó Dạ Xuyên lập tức dặn Trần Miễn đi làm thủ tục xuất viện, nói là muốn về nhà dưỡng thương. Hắn bị thương mà còn phấn khích hơn cả bình thường.
Trần Miễn tất bật chạy khắp nơi, làm xong thủ tục lại sai người đến Cảnh Viên, căn nhà tân hôn của họ, dọn dẹp sạch sẽ một lượt.
Phó Dạ Xuyên ngồi xe lăn trở về, đi quanh khắp căn nhà kiểm tra vệ sinh,
đến cả góc tường và khe tủ cũng không bỏ qua.
Người giúp việc Tiểu Lưu là người từ trước khi ly hôn đã làm việc ở đây.
Phó Dạ Xuyên nghĩ cô là người mà Tô Nam quen dùng nên vẫn giữ lại.
Cô ta run run đứng một bên, chịu đựng ánh mắt sắc lạnh đầy soi xét của hắn.
“Đồ đạc của phu nhân vẫn còn chứ?”
Tiểu Lưu lắp bắp: “Còn… còn ạ. Cậu dặn rồi, đồ của phu nhân, một món cũng không được vứt.”
Tửu Lâu Của Dạ
Phó Dạ Xuyên gật đầu hài lòng, rồi quay sang dặn Trần Miễn:
“Bảo các thương hiệu gửi thêm mấy bộ quần áo mới đến đây. Quần áo, giày dép, túi xách cũ trong tủ thay hết đi, đừng để cô ấy nhìn thấy rồi không vui.”
Trần Miễn: “…” Là sếp sợ nhìn thấy không vui thì có!
Anh không dám nói ra, chỉ cúi đầu, cung kính đáp:
“Vâng.”
Tại nhà họ Tô, nghe Tô Nam nói xong, Tô Kỳ tức giận đến mức gần như nhảy dựng lên:
“Không được! Anh phản đối!”
Trong mắt anh, Phó Dạ Xuyên rõ ràng không có ý tốt gì.
Tô Cẩn nhìn em gái:
“Em quyết định rồi?”
Tô Nam nghiêm túc gật đầu.
Tô Dịch Phong im lặng, ông hiểu con gái mình, đã quyết thì không ai thay đổi được.
“Ba, anh cả, hai người đồng ý thật sao? Không có khí phách tí nào!”
Tô Kỳ nhìn hai người, mặt đầy vẻ không tin nổi.
Tô Cẩn liếc em trai một cái, giọng thản nhiên:
“Không thì cậu đi chăm cậu ta đi?”
“Cậu ta mơ à! Mà nếu là em, em ném luôn cậu ta từ tầng hai xuống, cho què nốt cái chân kia!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Kỳ tức đến tóc dựng đứng.
Tô Nam bật cười:
“Đừng nghĩ nhiều, em đâu có đi làm giúp việc. Với lại, Thường Lịch cũng đi cùng em.”
Ba người đồng loạt nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa… khâm phục.
Thì ra họ nghĩ hơi quá rồi.
Tô Nam nhún vai nhẹ nhõm.
Dù sao Phó Dạ Xuyên cũng không hề nói không cho mang vệ sĩ, mà Thường Lịch đi theo thì an toàn hơn nhiều.
Cô chỉ mang theo một vali nhỏ, nghĩ bụng nếu không chịu nổi thì quay về, không việc gì phải chiều theo tính khí của hắn.
Ngược lại, Thường Lịch kéo theo một vali to đùng, đứng trước cửa nghiêm nghị, sẵn sàng chiến đấu.
Tô Nam ngạc nhiên, định hỏi nhưng lại thôi. Có lẽ trong đó toàn là… vũ khí?
Thường Lịch không giải thích. Anh ta linh cảm đây không phải là đi vài hôm rồi về, mà là một nhiệm vụ dài hạn, nên chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Tại biệt thự Cảnh Viên, Tô Nam mặc chiếc váy liền thân màu nhạt, dáng vẻ thanh nhã, khí chất rạng ngời.
Phía sau là Thường Lịch, bước đi mạnh mẽ, tay xách hai vali nặng mà vẫn bình thản, khuôn mặt lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần.
Ban đầu, cô nghĩ rằng mình sẽ thấy chán ghét nơi này, nhưng khi đứng trước cánh cửa quen thuộc, trong lòng lại chỉ còn sự bình thản, như thể mọi chuyện đã trôi qua rất lâu rồi.
Tất cả… đã qua rồi!
Thường Lịch đi trước gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong có người mở.
Một giọng nữ run rẩy vang lên,
“Phu nhân, cuối cùng cô cũng về rồi! Tôi nhớ cô lắm…”
Người giúp việc tên Tiểu Lưu xúc động lao tới nắm tay cô.
Tô Nam khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ chút khó chịu, rút tay về ngay lập tức.
Chưa kịp nói gì, Thường Lịch đã bước lên, thân hình cao lớn như bức tường, che chắn cô ra sau.
Gương mặt anh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén:
“Tránh ra, ở đây không có phu nhân nhà các người!”