Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 392: Chăm Sóc Kề Bên



 

Nhưng còn chưa kịp rời đi, vạt áo cô đã bị người ta kéo lại.

 

Phó Dạ Xuyên ngồi trên giường bệnh, người hơi nghiêng về phía trước, cố gắng lắm mới nắm được lấy mép áo cô.

 

Không cẩn thận, hắn còn kéo căng cả cơ ở chân phải, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, sắc mặt trắng bệch khó coi.

 

Tô Nam hoảng hốt, vội vàng bước tới:

“Sao vậy?”

 

Phó Dạ Xuyên cúi đầu, c.ắ.n răng chịu đựng, gân xanh bên thái dương giật liên hồi, có thể thấy vừa rồi hắn đau đến mức nào.

 

“Gọi bác sĩ mau!”

 

Tô Nam quay sang Trần Miễn.

 

Trần Miễn sững người, vội vâng một tiếng rồi chạy đi.

 

Thấy dáng vẻ cô lo lắng như vậy, Phó Dạ Xuyên lại có chút không nỡ.

 

Hắn đưa tay, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc cô. Cô hơi khựng lại, nhưng không tránh, sợ động vào vết thương của hắn.

 

“Không sao đâu, lừa em đấy, anh không đau.”

 

Giọng hắn khàn khàn, khô nặng, còn cố mỉm cười trấn an.

 

Ngực Tô Nam khẽ run, trực giác mách bảo cô, hắn nhất định đang rất đau.

 

Chưa đầy một phút sau, đội ngũ bác sĩ đã đến, năm sáu chuyên gia cùng hội chẩn.

 

Tô Nam biết điều, định lui ra để nhường chỗ, nhưng ánh mắt Phó Dạ Xuyên vẫn dõi theo cô, rõ ràng là không muốn cô đi.

 

Cô chỉ đứng ở cửa, cúi đầu, dường như đang nhắn tin cho ai đó.

 

Mười mấy phút sau, cuộc hội chẩn kết thúc.

 

“Phó tổng, thương gân động cốt phải trăm ngày, huống hồ chân phải của ngài lại gãy xương. Tuyệt đối không được vận động mạnh, đặc biệt là không được đi lại. Ít nhất phải nghỉ ngơi nửa năm mới có thể hồi phục, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại sau này.”

 

May mà trong vụ t.a.i n.ạ.n xe lần này, vết thương nghiêm trọng nhất của hắn chỉ là gãy xương cẳng chân phải.

 

Phó Dạ Xuyên hờ hững ừ một tiếng.

 

Bác sĩ bất đắc dĩ tiếp tục dặn dò:

“Tốt nhất nên có người chăm sóc thường xuyên, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục.”

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên khẽ nhướng, sao mà lắm lời như vậy!

 

Nói xong, các bác sĩ lần lượt rời đi.

 

Trong phòng chỉ còn lại Tô Nam và Phó Dạ Xuyên, ngay cả Trần Miễn cũng đã ra ngoài.

 

Người vừa đi khỏi, Tô Nam mới thấy rõ chân phải hắn đã được cố định bằng nẹp thép.

 

Tim cô khẽ thắt lại, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh:

“Anh về tìm người chăm sóc đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tửu Lâu Của Dạ

“Hay là em chăm sóc anh đi?”

 

Phó Dạ Xuyên mỉm cười, ánh mắt ôn hòa:

“Dù sao anh cũng là vì em mà bị thương, em nỡ lòng nào từ chối?”

 

Đồ mặt dày!

 

Bao nhiêu cảm kích trong lòng Tô Nam phút chốc tan sạch, quả nhiên là vừa cho thang là leo ngay, không sợ ngã c.h.ế.t sao?

 

Hừ!

 

Cô trừng mắt, suýt nữa lật luôn cả tròng:

“Mơ đi!”

 

Phó Dạ Xuyên điềm nhiên cười:

“Em chăm sóc anh, chuyện này coi như huề, nếu không, em định nợ anh mãi sao?”

 

Hắn đổi giọng, thản nhiên nói tiếp:

“Anh thì không sao, nhưng ông nội anh ngày nào cũng nhắc chuyện muốn đến nhà em hỏi cưới. Em nghĩ ba em còn có thể từ chối nổi sao?”

 

Căn phòng lập tức chìm trong im lặng.

 

Với chuyện lần này, lưng của Tô Dịch Phong đã không còn đủ cứng rắn để khước từ nữa.

 

Một lần thì còn có thể tìm cách khác để đáp lễ, nhưng hai lần… nếu truyền ra ngoài, chẳng khác nào nhà họ Tô vô ơn bạc nghĩa.

 

Phó lão gia đúng là cố chấp, đã nhắm trúng nhà họ Tô là không chịu buông!

 

Sắc mặt Tô Nam thay đổi vài lần, hít sâu một hơi:

“Được, chờ đến khi anh hồi phục.”

 

Đồng ý với hắn, ít ra cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

 

Dù sao cô cũng không muốn mang nợ hắn quá nhiều.

 

Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt Phó Dạ Xuyên, không ngờ cô lại đồng ý dứt khoát đến thế.

 

Tô Nam khẽ nhíu mày:

“Nhưng tôi không muốn đến nhà cũ của nhà họ Phó.”

 

Tốt nhất là ở lại bệnh viện, có bác sĩ và y tá hỗ trợ cũng tiện.

 

Chưa kịp nói hết câu, Phó Dạ Xuyên liền dứt khoát ngắt lời:

“Đương nhiên là không, về nhà, về Cảnh Viên.”

 

Cảnh Viên, là căn nhà tân hôn của họ.

 

Trước khi ly hôn, cô đã ở đó, sau khi ly hôn, hắn vẫn ở đó.

 

Nghe đến đây, Tô Nam khẽ nhíu mày, n.g.ự.c như nghẹn lại.

 

Xong rồi… cô đồng ý quá sớm rồi.