Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 410: Bị Trêu Ghẹo



 

Phó Dạ Xuyên đẩy xe lăn thẳng vào phòng tắm.

 

Chân bị thương nên không thể mặc quần áo bó sát, lúc cởi cũng không đến mức quá khó khăn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn mặc chiếc quần ngủ dài.

 

Dù sao bây giờ hắn không làm được gì cả, cũng không thể quá đáng, nếu dọa Tô Nam sợ mà bỏ chạy, chẳng phải công toi sao?

 

Hắn để trần nửa người, vừa ý nhìn thân hình của mình trong gương, cơ bắp rắn chắc, lưng thẳng, cơ bụng ẩn hiện theo nhịp thở, sự rắn rỏi xen chút uể oải, khiến vẻ lạnh lùng thường ngày của hắn dịu lại, thêm vài phần quyến rũ.

 

Bên tai hắn lại vang lên lời của Ngô Đồ Đồ, giọng đầy nhiệt huyết:

“Phó tổng, vóc dáng và nhan sắc của anh đúng là hiếm có trên đời, không người phụ nữ nào có thể ngó lơ được. Lúc tắm, anh không cần nói gì cả, cứ để cô Tô thoải mái thưởng thức, cô ấy mà ngại ngùng một chút thôi, nghĩa là anh… thành công rồi!”

 

Phó Dạ Xuyên tạm thời chọn tin anh ta một lần.

 

Chưa được mấy phút, hắn nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, hắn lập tức điều chỉnh sắc mặt, nhìn vào gương, tiện tay làm rối vài sợi tóc mái trước trán, cố tỏ vẻ tự nhiên, không quá cố ý.

 

Bước chân dừng lại ngoài cửa phòng tắm.

 

“Cốc, cốc, cốc!”

 

Tiếng gõ cửa vang lên.

 

Không hiểu sao, Phó Dạ Xuyên lại thấy hơi… căng thẳng.

 

“Tô Nam, anh ở trong này, em cứ vào đi.”

 

Hắn hít sâu, buộc mình phải thật bình tĩnh. Không căng thẳng, không hồi hộp!

 

Lời của Ngô Đồ Đồ lại văng vẳng trong đầu:

“Nhắm mắt lại, để cô Tô thoải mái thưởng thức là được…”

 

Rất nhanh, bên cạnh vang lên tiếng nước chảy róc rách.

 

Tô Nam mở nước, chỉnh nhiệt độ, động tác nhẹ nhàng, khéo léo tránh để nước b.ắ.n vào chân hắn, còn lấy chăn đắp lên che đi phần chân bị thương.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Phó Dạ Xuyên vẫn nhắm mắt, nhưng hơi thở bắt đầu dồn dập.

 

Một chiếc khăn ấm áp phủ lên người hắn, cô bắt đầu lau người cho hắn rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cả người hắn bất giác căng cứng, tấm khăn ấm cẩn thận lướt qua lưng, cánh tay, từng động tác đều nhẹ nhàng và cẩn thận.

 

Không gian chỉ còn tiếng nước róc rách, cả hai đều nín thở, cẩn thận đến mức ngay cả hơi thở cũng dè chừng.

 

Không khí tĩnh lặng đến lạ thường, nhưng trong sự tĩnh lặng ấy… hình như có gì đó không đúng.

 

Phó Dạ Xuyên khẽ nhíu mày. Sao cô ấy không nói gì?

 

Theo lời Ngô Đồ Đồ, trong lúc tắm rửa, cô Tô nhất định sẽ tìm cớ nói chuyện để giảm bớt ngượng ngùng, đầu óc sẽ rối loạn, hắn chỉ cần phụ họa vài câu, đừng truy hỏi nhiều là được, vậy mà… cô lại hoàn toàn im lặng?

 

Nếu là ngại ngùng, chẳng phải càng phải nói chuyện để che đi sự xấu hổ sao? Nếu là tức giận, động tác của cô cũng đâu thể nhẹ nhàng đến vậy?

 

Phó Dạ Xuyên cau mày, do dự không biết có nên mở miệng trước hay không, ngay lúc đó, chiếc khăn ấm sau lưng đột nhiên rời đi, khiến hắn thấy lạnh.

 

Tiếp đó là giọng nói khàn khàn, thô cứng, đầy do dự vang lên phía sau:

 

“Phó tổng, anh muốn mùi bạc hà… hay mùi dâu tây?”

 

Toàn thân Phó Dạ Xuyên bỗng cứng đờ, hắn mở choàng mắt, trong đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

 

Chỉ một giây sau, qua gương, hắn nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Thường Lịch tay cầm hai chai sữa tắm, ống tay áo xắn cao, vẻ mặt… hết sức nghiêm túc.

 

“Anh chọn mùi nào?”

 

Phó Dạ Xuyên chỉ muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng chân phải lại không cho phép.

 

Hắn run người, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong gương, ánh mắt trầm xuống, giọng nói lạnh đến mức khiến người ta rét run:

 

“Anh… sao lại ở đây?”

 

Câu hỏi được nghiến ra từng chữ.

 

Hóa ra, tất cả sự hồi hộp, kiềm chế, và những tưởng tượng rối rắm trong đầu hắn nãy giờ… đều là vì cái gã vệ sĩ Thường Lịch này?

 

Vậy còn Tô Nam… cô đi đâu rồi?