Trên cánh tay của Thường Lịch vẫn còn vắt chiếc khăn mà anh ta dùng để lau cho hắn, động tác thuần thục đến mức có thể nói là chuyên nghiệp!
Nếu người đàn ông kia không đột ngột lên tiếng, e là Phó Dạ Xuyên đến tận cuối cùng cũng không biết, người đang tắm rửa cho mình lại là Thường Lịch.
Cảm giác như bị một người đàn ông trêu ghẹo, khiến hắn vừa tức giận vừa xấu hổ, mà lại chẳng biết nên trút giận vào ai.
Tửu Lâu Của Dạ
Thường Lịch vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc, vừa dữ dằn vừa bình tĩnh.
“Cô Tô dặn tôi, sau khi giúp anh tắm xong thì làm thêm một bài massage nữa.”
Một người đàn ông như anh ta phải làm loại việc này thật sự vô cùng gượng gạo, nhưng trong nhà bây giờ chỉ có hai người đàn ông thôi, tên mập c.h.ế.t tiệt kia thì ngáy vang như sấm, đá cũng không tỉnh, nên chỉ còn mình anh ta có thể làm được.
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên lạnh lại, khuôn mặt phức tạp, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Bàn tay hắn siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Thường Lịch liếc nhìn hắn, rồi như hạ quyết tâm:
“Vậy… dùng mùi bạc hà nhé.”
Dù sao, một người đàn ông mà dùng sữa tắm mùi dâu tây thì… thật không hợp lắm.
Nghĩ vậy, anh ta vừa định đưa tay chạm vào vai Phó Dạ Xuyên thì giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo của đối phương vang lên, khàn khàn đầy kiềm chế:
“Ra ngoài!”
Hai chữ được nghiến ra từ kẽ răng, lạnh đến mức khiến không khí trong phòng tắm cũng đông cứng lại.
Dù lúc này toàn thân hắn lạnh toát, nhưng nếu Thường Lịch còn dám chạm vào người mình thêm một lần nữa, Phó Dạ Xuyên thật không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì.
Hắn biết, mình sẽ phát điên mất!
Khuôn mặt dữ dằn của Thường Lịch khẽ sững lại, hơi ngạc nhiên. Sao thái độ của Phó tổng lại thay đổi nhanh như vậy? Vừa nãy… chẳng phải còn trông như đang hưởng thụ lắm sao?
Thường Lịch cầm chai sữa tắm, vẻ mặt thoáng do dự:
“Phó tổng, thật sự không cần tôi massage thêm sao? Cô Tô dặn kỹ lắm đó.”
Phó Dạ Xuyên ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như dao:
“Cần tôi nói lại lần nữa không?”
Giọng hắn trầm thấp, nguy hiểm, khiến người khác không dám thở mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thường Lịch mím môi, được rồi, Phó tổng từ chối dứt khoát thế này, anh ta cũng chẳng thể ép buộc. Anh đặt lại chai sữa tắm, rồi xoay người rời đi.
Phó Dạ Xuyên ngồi yên trong phòng tắm thêm ba phút nữa, cố gắng để bình tĩnh lại, kìm nén cảm xúc đang trào dâng.
Tên mập c.h.ế.t tiệt đó chẳng phải nói sẽ tìm cách đuổi Thường Lịch đi sao? Sao giờ lại biến mất không thấy tăm hơi?
Hắn khoác áo choàng tắm, đẩy xe ra ngoài, chỉ thấy cô gái đứng ở cửa, mỉm cười phẩy tay chào Thường Lịch, rồi bước vào phòng.
Phó Dạ Xuyên ngẩn ra, Tô Nam tiến gần, ánh mắt hơi sáng lên khi thấy hắn. Chiếc áo choàng trắng buộc hờ, để lộ xương quai xanh tinh tế, vài giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống, chậm rãi trượt dọc qua lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn.
Tô Nam khẽ nhướng mày, ánh mắt hơi lay động, phải nói thật, thân hình của hắn đúng là không tệ chút nào.
Khó trách lại bày ra cái trò hạ cấp này, hừ, muốn quyến rũ cô sao?
Khóe môi Tô Nam cong lên, giọng nói mang chút ý cười trêu chọc:
“Phó tổng, dịch vụ của Thường Lịch, anh thấy hài lòng chứ?”
Phó Dạ Xuyên vừa nghĩ đến cảnh tượng trong phòng tắm ban nãy, cả người liền cứng đờ, chỉ muốn tắm lại lần nữa từ đầu!
Sắc mặt hắn hơi căng thẳng, biểu cảm khó chịu, thấp giọng:
“Tô Nam, em không nên cho anh một lời giải thích sao?”
Vì sao lại thành ra như vậy chứ? Kịch bản hắn tưởng tượng ra hoàn toàn không xảy ra!
Tô Nam nhìn hắn, ánh mắt thoáng hiện lên tia trêu chọc.
“Dù tôi có đến chăm sóc sức khỏe cho anh đi nữa…” Cô nhẹ giọng nói: “Nhưng chúng ta đã ly hôn rồi, vẫn nên giữ khoảng cách, phải không?”
Ba chữ đã ly hôn được cô cố ý nhấn mạnh.
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên chợt cứng lại, ánh sáng trong mắt hắn cũng dần tắt đi.
Cái nhìn đầy lạnh lùng và trách móc của hắn tan biến không dấu vết, chỉ còn lại chút cay đắng nơi khóe môi.
Cảm giác nghẹn ngào, bức bối, như bị bóp nghẹt đến mức không thở nổi, không có phương hướng, chẳng còn hy vọng.
Chỉ một câu nói của cô đã khiến hắn như rơi xuống vực sâu, dù cố thế nào cũng không thể nắm lấy chút cứu rỗi nào.
Cô phớt lờ sự tuyệt vọng trong mắt hắn, khẽ cười:
“Bằng không, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài… thì sau này anh cưới vợ, tôi lấy chồng, chẳng phải sẽ khó xử lắm sao?”