Phó Dạ Xuyên thong thả thưởng thức phần sushi trước mặt, ngón tay thon dài, động tác tinh tế tao nhã, đẹp đến mức như một màn trình diễn nghệ thuật, chỉ là lời hắn nói ra lại mang theo chút lạnh lùng:
“Anh chỉ đang dùng cách nhanh nhất để dạy nó thế nào là làm người.”
Tô Nam khẽ nhíu mày, không hiểu.
Hắn kiên nhẫn giải thích: “Trước đây khi nó cao cao tại thượng, sai khiến người khác, chắc không bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải nếm trải cảm giác đó, phải để nó nhớ cho kỹ.”
Tô Nam nhướng mày, lập tức hiểu ra.
Chỉ là, với Phó Oánh Oánh, kiểu trừng phạt này e rằng quá nặng rồi.
Cô ta khác hẳn người thường phải lo cơm áo gạo tiền, từ nhỏ đã là đại tiểu thư được nuông chiều đủ điều.
Tô Nam thở dài trong lòng, người đàn ông này, ngay cả với em gái ruột mà còn nhẫn tâm đến vậy, quả nhiên không thể tin vào cái vẻ yếu mềm bên ngoài của hắn.
Nhưng nghĩ lại, loại người như Phó Oánh Oánh chẳng hiếm, nhà họ Phó lại dư sức nuôi cô ta cả đời, Phó Dạ Xuyên làm vậy, phần lớn vẫn là vì còn quan tâm đến em mình.
Cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi đi làm.
Căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại Phó Dạ Xuyên và Ngô Đồ Đồ.
Ngô Đồ Đồ ánh mắt sáng rực nhìn hắn, kích động hỏi:
“Phó tổng, tối qua tiến triển thuận lợi chứ ạ?”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới, Phó Dạ Xuyên lập tức mất cả khẩu vị.
Tửu Lâu Của Dạ
Ánh mắt hắn trầm xuống, lạnh lẽo quét qua Ngô Đồ Đồ, hừ nhẹ một tiếng rồi đẩy xe lăn quay về phòng làm việc.
Tại tập đoàn Tô Thị, Tô Nam bảo Dư Lâu liên hệ với Thương Khiêm, nhanh chóng chốt khung hợp tác tổng thể, sau đó lại kết nối với Lâm Ca của tập đoàn Cự Lập. Phần còn lại sẽ do Cự Lập phụ trách hoàn thiện phương án chi tiết.
Để tránh phải gặp Phó Dạ Xuyên ở biệt thự mỗi ngày, Tô Nam quyết định tự mình phụ trách dự án này.
Ba bên tham gia hợp tác vẫn thống nhất họp bàn tại trụ sở Cự Lập, việc xác định chi tiết cần thêm thời gian nghiên cứu, mà Thương Khiêm cũng muốn tiện thể tham quan bộ phận nghiên cứu AI của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Buổi họp được ấn định vào ba giờ chiều, Tô Nam đến sớm chuẩn bị, mang theo một trợ lý dự án mới, Đường Khải.
Trong số rất nhiều người có kinh nghiệm, cô lại chọn một sinh viên mới ra trường đang thực tập, chỉ vì cậu ta không có hậu thuẫn, lập trường thẳng thắn, ánh mắt trong trẻo, không chút tham vọng hay toan tính.
Quan trọng nhất là cơ hội được tham gia dự án này đối với cậu là điều hiếm có, cậu chắc chắn sẽ trân trọng và nỗ lực hết mình.
Một người như vậy, theo dõi dự án này là quá phù hợp.
Lâm Ca chuẩn bị cho họ một văn phòng tạm. Khi Tô Nam và Đường Khải đến nơi, họ lập tức bắt tay vào việc trao đổi với phía Thương Khiêm. Cuộc họp chính thức diễn ra lúc ba giờ.
Thấy người đi cùng cô, Lâm Ca hơi nhướng mày:
“Dư Lâu không đi cùng sao?”
Anh ta tưởng với một dự án quan trọng như vậy, Tô Nam chắc chắn sẽ không yên tâm giao cho người khác, nhất là một gương mặt lạ.
Tô Nam đáp: “Anh ta có việc khác, đây là trợ lý mới của tôi, Đường Khải.”
Lâm Ca gật đầu: “Phó Dạ Xuyên có cổ phần trong Cự Lập, nên lần này phía Phó Thị cũng sẽ cử người đến dự họp.”
Cô chỉ gật đầu bình thản, điều này nằm trong dự tính, dù sao Phó Dạ Xuyên đang ở nhà dưỡng thương, cho dù Phó Thị có cử người đến, thì cũng không thể là hắn.
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, là Thương Khiêm.
“Cô Tô, Lâm tổng, tôi không làm phiền chứ?”
Tô Nam mỉm cười: “Hoan nghênh…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt cô đã chạm vào bó hoa héo úa trong tay hắn, gương mặt cô lập tức cứng lại, thoáng hiện vẻ phức tạp, ngay cả Lâm Ca cũng ngẩn ra đôi chút.
Trên người Thương Khiêm luôn toát ra nét chững chạc, điềm đạm, bí ẩn, khí chất quý phái lạnh nhạt của hắn hoàn toàn không ăn nhập với bó hoa t.h.ả.m thương kia.
Hắn đang định làm gì đây?
Hai cha con thay nhau tặng hoa cho cô, chẳng lẽ định tặng cô đi luôn hay sao?