Vì phép lịch sự, Tô Nam không tiện hỏi thêm, Thương Khiêm lập tức nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, liền mỉm cười lịch thiệp.
“Mike nhờ tôi mang tặng cho cô, cậu nhóc nói cô sẽ thích, nhưng tôi thì không nghĩ vậy.”
Nói xong, hắn tiện tay đặt bó hoa sang bên cạnh, rồi đưa tay chào hỏi, trò chuyện với Lâm Ca.
Hắn thật đúng là điên mới tin lời đứa con trai xui xẻo kia rằng chị xinh đẹp chỉ thích hoa.
Ha… đúng là buồn cười!
Tô Nam khẽ thở phào, thì ra là Mike.
Mấy hôm không gặp, cô cũng thấy hơi nhớ cậu nhóc rồi.
Cảm xúc nhanh chóng trở lại tự nhiên. Mọi người trò chuyện qua lại vài câu thì Lâm Ca nhận được cuộc gọi, nói ngắn gọn vài lời rồi cúp máy.
“Đi thôi, mọi người đến đủ rồi.”
Khi bước vào phòng họp, Tô Nam khẽ sững người.
Phó Dạ Xuyên… đích thân đến?
Hắn ngồi trên xe lăn, vậy mà không hề thấy lạc lõng, ngược lại khí thế trầm ổn mạnh mẽ, chỉ cần xuất hiện đã khiến cả căn phòng trở nên nghiêm trang hơn.
Trước sự xuất hiện của hắn, Tô Nam không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi xuống.
Buổi họp diễn ra rất suôn sẻ, dự án này vốn là hợp tác giữa tập đoàn Tô thị và Thương Khiêm, việc kéo được Cự Lập cùng tham gia, dù không chia cổ phần thì lợi ích thu được vẫn cực kỳ lớn, buổi gặp mặt đơn giản nhanh chóng kết thúc.
Thương Khiêm còn một vài chi tiết muốn trao đổi riêng với Tô Nam, nên hai người cùng đi về văn phòng của cô.
Trong phòng họp chỉ còn lại Phó Dạ Xuyên và Lâm Ca.
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên dõi theo bóng lưng Tô Nam, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại.
Lâm Ca bật cười:
“Gấp gáp thế sao?”
Tửu Lâu Của Dạ
Phó Dạ Xuyên ném cho anh ta một ánh nhìn sắc như dao:
“Cậu trợ lý mới đâu?”
Trong lòng hắn rất rõ, Thương Khiêm không phải mối đe dọa thật sự, người ta đã có con trai, tình yêu lại dành trọn cho người vợ đã mất, lần này về nước chỉ vì công việc, nhưng cậu trợ lý trẻ tuổi vừa xuất hiện bên cạnh Tô Nam… mới là thứ khiến hắn thấy không thoải mái.
Trước khi ra khỏi nhà, Ngô Đồ Đồ còn nói:
“Anh tuyệt đối không thể để người khác có cơ hội! Dù tiểu thịt tươi không thể so với anh, nhưng mấy cậu trai trẻ ấy biết nịnh nọt, lại biết cách khiến phụ nữ xiêu lòng, anh phải đến đó, để cậu ta biết khó mà lui!”
Lâm Ca đút tay vào túi, tựa người lên bàn, cười híp cả mắt:
“Không ngờ Phó tổng cũng có lúc cảm thấy bị đe dọa cơ đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói rồi, anh ta hướng ra cửa vẫy tay.
Chẳng mấy chốc, Đường Khải bước vào.
Tưởng là Tô tổng gọi, cậu ta vừa vào cửa liền thấy hai nhân vật lớn ngồi đó, khí thế nghiêm lạnh, bầu không khí nặng nề đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.
Chưa từng gặp cảnh tượng nào như vậy, Đường Khải vội khom người, hai tay đan vào nhau, giọng cẩn thận:
“Phó tổng, Lâm tổng, hai người tìm tôi… có việc gì ạ?”
Cậu chỉ là nhân viên theo dõi tiến độ dự án, họ là lãnh đạo, có dặn gì cũng phải nghe.
Phó Dạ Xuyên ngồi trên xe lăn, ánh mắt bình thản mà khí thế lạnh lùng, chưa nói lời nào, chỉ cần ngẩng đầu nhìn, cũng đủ khiến người khác thấy áp lực vô hình.
Hắn cúi mắt lật một trang tài liệu, liếc nhẹ qua khuôn mặt non nớt, căng thẳng của Đường Khải, giọng trầm thấp vang lên:
“Cậu tên gì?”
“Dạ, tôi tên Đường Khải, Phó tổng.”
“Ừ.”
Hắn chỉ khẽ đáp một tiếng.
Không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng, khuôn mặt non nớt của Đường Khải hiện rõ vẻ lúng túng, ánh mắt hoang mang, rốt cuộc họ gọi mình vào đây làm gì?
Một lúc lâu sau, Phó Dạ Xuyên mới chậm rãi mở miệng:
“Vừa mới đi làm nhỉ? Dư Lâu không theo Tô tổng đến sao?”
Đường Khải thoáng sững người, rồi vội gật đầu:
“Vâng, đúng ạ, trợ lý Dư đang phụ trách dự án khác, tôi mới vào làm từ tháng trước.”
Giọng cậu run run, rõ ràng là quá căng thẳng trước mặt Phó Dạ Xuyên, không kìm được mà trả lời răm rắp.
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên dừng lại trên người cậu mấy giây, khẽ nheo lại.
Một lát sau, khóe môi hắn hơi hạ xuống:
“Dự án này rất quan trọng, đừng để Tô tổng thất vọng. Cậu ra ngoài đi.”
Giọng hắn bình thản, nhưng tự nhiên toát ra vẻ kiêu ngạo và quyền thế.
“Vâng.”
Đường Khải như được giải thoát, vội cúi chào rồi bước nhanh ra ngoài.
Trong đầu vẫn không khỏi nghi hoặc, chỉ vậy thôi sao?
Lâm Ca gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhướn mày cười:
“Thế là xong rồi à?”