Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 419: Là Cái Bẫy



 

Tô Nam cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, cô không muốn nói chuyện gì nữa, giờ chỉ muốn giả vờ như không quen biết cái tên Ngô Đồ Đồ này.

 

Cuộc nói chuyện rôm rả của hai người khiến mấy người xung quanh chú ý, Nhiếp Bình không cam lòng, lại bưng ly rượu bước tới, nhìn Ngô Đồ Đồ đầy khó hiểu.

 

“Vị tổng tài này là…?”

 

Tô Nam không có ý định giới thiệu.

Ngược lại, Ngô Đồ Đồ đứng dậy, ánh mắt quét qua Nhiếp Bình, đầy ẩn ý, trong đó còn thấp thoáng chút thù địch.

 

Anh ta cười, mắt híp lại thành một đường, bước tới chìa tay ra:

“Ui chà, lâu quá không gặp!”

 

Nhiếp Bình hơi cau mày, thấy đối phương có vẻ quen thuộc, chắc chắn là đã gặp qua, nhưng lại không tài nào nhớ nổi là ai, đành gượng cười:

“Vâng, trông anh với cô Tô nói chuyện vui quá, tôi không làm phiền chứ?”

 

“Sao lại thế được!”

 

Ngô Đồ Đồ phẩy tay, tỏ vẻ ung dung, thản nhiên như thể đây chính là sân nhà mình, không chút gò bó, nhìn qua quả thật rất giống kiểu người quen thuộc chốn tiệc tùng, không hề sơ hở.

 

Nhiếp Bình khẽ cười, giọng mang ẩn ý, liếc nhìn cả hai:

“Cô Tô quả nhiên xinh đẹp rạng rỡ, đi đến đâu cũng có người theo đuổi.”

 

“Những người như chúng ta sao có thể sánh với cô Tô được?” Ngô Đồ Đồ thẳng thừng cắt lời, nhìn Nhiếp Bình với vẻ nghiêm túc lạ thường.

 

Tuy không biết đối phương là ai, nhưng nhìn điệu bộ thì chắc cũng chỉ là một ông chủ có tí tiền thôi, hơn nữa, ánh mắt hắn ta nhìn cô Tô chẳng có ý tốt đẹp gì.

 

“Anh xem, tôi thì vừa béo vừa ngốc, còn anh thì tuổi cũng chẳng còn trẻ nữa, chi bằng đừng tự làm khó mình, với người như cô Tô, chỉ có Phó tổng mới xứng thôi!”

 

Nụ cười gian xảo trên mặt Nhiếp Bình lập tức cứng lại, vẻ mặt trở nên khó coi.

 

Tuổi cũng chẳng còn trẻ nữa?

 

Nhiếp Bình gượng gạo hỏi:

“Anh… là tổng giám đốc công ty nào vậy?”

 

Hắn ta nở nụ cười nghiêm túc, tỏ ra rất chân thành, nhưng ánh mắt lại đầy nguy hiểm, như thể chỉ cần đối phương nói ra, hắn ta có thể khiến người đó phá sản ngay lập tức.

 

Ngô Đồ Đồ nhún vai:

“Tôi… không nói cho anh biết.”

Tửu Lâu Của Dạ

 

Không khí lập tức đông cứng lại.

 

Tô Nam đang tính mở miệng nói đỡ thì bỗng thấy Thương Khiêm từ xa nhìn sang.

 

Hắn vừa cúp điện thoại, sải bước đến, sắc mặt lạnh lùng, hắn nắm lấy cổ tay cô, ghé sát tai thì thầm:

“Người đó tỉnh rồi, có thể nói chuyện, bác sĩ bảo chúng ta đến ngay.”

 

Tài xế tỉnh lại rồi sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Nam sững người, không nói một lời liền đi theo hắn.

 

Cô không hề để ý, ngay sau khi Thương Khiêm nói câu đó, sắc mặt của Nhiếp Bình đã lập tức thay đổi.

 

Ngô Đồ Đồ thoáng liếc nhìn hắn ta, rồi vội vàng chạy theo nhưng đã muộn.

 

Hai người kia đã lên xe rời đi, động tác dứt khoát, Thường Lịch lái chiếc xe khác bám theo phía sau, rất nhanh biến mất trong màn đêm.

 

Ngô Đồ Đồ vẫy tay lia lịa, không ai thèm để ý, tất cả chỉ vì anh ta chạy quá chậm.

 

Tô Nam ngồi trong xe, lòng đầy lo lắng:

“Thật sự tỉnh rồi sao?”

 

Thương Khiêm khẽ cười, nụ cười lạnh lẽo, chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay phản chiếu ánh sáng u tối, lạnh lùng như băng.

 

“Không, người đó vốn không cứu được.”

 

Tô Nam sững sờ:

“Vậy… là cái bẫy sao?”

 

Cô lập tức nhớ lại lời Thương Khiêm nói trước đó, lòng bỗng sáng tỏ:

“Kẻ đứng sau… chẳng lẽ là một trong ba người đó?”

 

Thương Khiêm liếc cô, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng:

“Đúng vậy.”

 

Trái tim Tô Nam chùng xuống, cô vốn cho rằng là kẻ thù cũ của mình, nhưng trong ba người đó, cô đâu có đắc tội với ai?

 

Chẳng lẽ… chỉ vì Thương Khiêm chọn hợp tác với Tô thị?

 

Cô ngẩng đầu, chạm vào ánh nhìn sâu thẳm của hắn.

 

Giọng Thương Khiêm trầm thấp, lạnh như băng:

“Cô đoán đúng rồi, quả thật là vì dự án.”

 

Sắc mặt Tô Nam thay đổi vài lần, rồi mới gắng bình tĩnh lại.

 

“Anh làm sao mà tra được ra họ?”

 

Thương Khiêm khẽ hạ mắt, giọng điệu vẫn bình thản nhưng mang theo hơi lạnh:

“Bởi vì tôi đã cài người trong đội của họ, tin tức vừa nhận được, cả ba đều từng tìm đến cùng một thám t.ử tư. Gã này chuyên rửa tiền cho giới nhà giàu, chuyển tài sản ra nước ngoài để lấy hoa hồng, còn số tiền bất thường trong tài khoản của tài xế kia chính là từ tài khoản ngầm ở nước ngoài của hắn.”

 

Tô Nam khẽ rùng mình:

“Vậy là… trong ba người đó có một kẻ đứng sau?”

 

Trực giác của cô mách bảo, là Nhiếp Bình.

 

Thịnh Thiên Hạo thô kệch nhưng thẳng thắn, Triệu Hoài An khéo léo nhưng biết chừng mực, chỉ có Nhiếp Bình, trong lời nói và ánh mắt luôn ẩn chứa sự tà khí khó chịu.

 

Thương Khiêm nói chậm rãi:

“Rất nhanh thôi, sẽ biết chính xác là ai.”