Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 421: Không Thể Lơ Là



 

Đúng lúc Ngô Đồ Đồ đang ngồi một mình trong phòng khách, chau mày buồn bã vì thương xót cho Phó Dạ Xuyên thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Phó Dạ Xuyên đã về.

 

Ngô Đồ Đồ mừng rỡ chạy ra đón:

“Phó tổng, ngài về rồi sao? Dù cơ thể ngài vẫn chưa khỏe mà vẫn cố gắng đích thân ra ngoài làm việc, đúng là người thành công xuất sắc nhất mà tôi từng gặp! Quả nhiên xứng danh Phó tổng!”

 

Phó Dạ Xuyên vừa xử lý xong Nhiếp Bình, tâm trạng vốn khá tốt, nhưng vừa bước vào cửa nghe thấy câu đó, sắc mặt liền sầm xuống.

 

Một câu nịnh nọt vô duyên vô cớ, vậy mà anh ta lại nói được mặt không đỏ, tim không loạn?

 

Hắn nén lại cơn bực bội đang dâng lên, giọng lạnh nhạt:

“Tô Nam về rồi?”

 

“Về rồi ạ. Hôm nay tâm trạng cô Tô có vẻ không tốt, tôi khuyên anh đừng lên tìm để cô ấy thêm bực mình.”

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên thoáng trầm xuống, nhìn anh ta một cái.

 

Ánh nhìn đó lạnh đến mức Ngô Đồ Đồ rùng mình một cái.

 

Anh ta ho khẽ, vội vàng chữa cháy:

“Đi cùng cô Tô tham dự tiệc tư nhân hôm nay, quy mô hoành tráng lắm, bình thường chỉ thấy trong phim thôi! Nhưng tôi thấy buổi tiệc đó mà không có anh thì đúng là kém hẳn một đẳng cấp!”

 

Phó Dạ Xuyên lạnh lùng lăn xe lăn đi thẳng vào nhà, chẳng buồn nghe thêm câu nào nữa.

 

Hắn thật sự không hiểu nổi, sao mình lại nhận một người như thế vào làm? Nếu không vì nghề nghiệp đặc thù của anh ta, chắc hắn đã đuổi đi từ lâu rồi.

 

Ngô Đồ Đồ còn chưa kịp nói hết, liền chạy lên hai bước, giúp hắn đẩy xe.

“Nhưng mà Phó tổng này, tôi thấy anh cũng nên có chút cảnh giác đi. Cái người tên Thương Khiêm ấy, điều kiện cũng không tệ đâu. Anh ta đối xử với cô Tô… rất đặc biệt, anh không thể lơ là được đâu!”

 

Lúc ở buổi tiệc, anh ta cảm nhận rất rõ, mọi người đều vừa kính vừa sợ Thương Khiêm. Khí thế của anh ta không hề kém cạnh Phó Dạ Xuyên chút nào.

 

Vậy mà một người đàn ông như vậy, lại đối xử với Tô Nam dịu dàng, nhã nhặn, ở đâu cũng giúp đỡ cô, lơ là được sao?

 

Phó Dạ Xuyên day day trán, giọng mất kiên nhẫn:

“Biết rồi, đi làm việc của cậu đi.”

 

Hắn vốn không để tâm đến lời của anh ta.

 

Thương Khiêm đối xử đặc biệt với Tô Nam, đó là vì ba năm trước, ở một con phố ở châu Âu, chính cô đã cứu con trai anh ta.

 

Vì ân tình ấy, Thương Khiêm sẽ không bao giờ tính toán với cô, điều này hắn rất rõ.

 

Còn về chuyện tình cảm ư… Vợ của Thương Khiêm c.h.ế.t trong chiến loạn, mới ba năm mà đã có thể quên sao?

 

Phó Dạ Xuyên đang định vào thư phòng thì bỗng dừng lại, đổi hướng, lăn xe về phía phòng của Tô Nam.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cốc, cốc!

 

Hắn kiên nhẫn đợi một lúc.

 

Cô đang đắp mặt nạ, khoanh tay đứng ở cửa.

“Phó tổng, anh thật là dồi dào sức lực nhỉ?”

 

Ra ngoài cả đêm, về rồi vẫn chưa chịu đi ngủ?

 

Tửu Lâu Của Dạ

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên trầm xuống một thoáng, rồi lại ngẩng đầu, giọng điệu trở nên ôn hòa:

“Có một tin vui, anh nôn nóng muốn nói cho em biết, chắc em sẽ vui lắm.”

 

“Tìm được hung thủ Nhiếp Bình rồi sao?”

 

Giọng cô thản nhiên, không thèm giữ chút tò mò nào.

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên khựng lại trong giây lát, rồi ánh lên vẻ tán thưởng:

“Hóa ra em đã biết rồi, thông minh thật.”

 

“Đã giao cho cảnh sát chưa?”

 

Phó Dạ Xuyên khẽ cười, có phần lạnh lẽo:

“Không vội. Bây giờ giao hắn đi thì dễ dàng quá, anh muốn từng bước nuốt trọn công ty của hắn, để hắn phải trơ mắt nhìn toàn bộ tâm huyết cả đời sụp đổ, sau đó, mới tiễn hắn vào tù. Em muốn hả giận không?”

 

Tô Nam dừng lại, khẽ nói:

“Anh đã làm hết những gì cần làm rồi, tôi còn giận gì được nữa?”

 

“Cũng tốt, đừng để bẩn tay em.”

 

Khoảnh khắc ấy, Tô Nam gần như cảm nhận được luồng khí lạnh tối tăm đang bao phủ quanh người hắn.

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên dừng lại trên người cô. Nhớ tới lời Ngô Đồ Đồ dặn trước đó, hắn không ngần ngại mở miệng khen:

 

“Tô Nam của chúng ta vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại còn dịu dàng lương thiện.”

 

Người phụ nữ nào nghe thấy những lời đó mà không mừng rỡ chứ?

 

Tô Nam giật giật khóe môi, nhìn hắn đầy bất đắc dĩ:

“Ừm, vậy nên anh không xứng.”

 

Giữa đêm khuya, không chịu ngủ, nói mấy lời vớ vẩn này có giúp dễ ngủ hơn chắc?

 

Phó Dạ Xuyên ủ rũ quay về phòng ngủ của mình.