Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 422: Đẹp Trai Hơn, Giàu Có Hơn



 

Sáng sớm hôm sau, Tô Nam nhận được điện thoại của Tô Kỳ.

 

“Nhà họ Nhiếp xảy ra chuyện, đột ngột như vậy, có liên quan đến Phó Dạ Xuyên sao?”

 

Tô Nam đã sớm đoán rằng Tô Kỳ chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó, chỉ là anh đang ở nước ngoài, tin tức trong nước hẳn chưa thể đến nhanh như thế.

 

Cô bình tĩnh kể lại mọi chuyện, Nhiếp Bình chính là kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc kia. Bên kia im lặng suốt một phút, giọng Tô Kỳ lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình.

 

“Bảo Thường Lịch luôn đi theo bảo vệ em, không được lơ là. Còn lại, đừng xen vào, đợi anh về rồi nói.”

 

Tô Nam khẽ “ừ” một tiếng, nói vài câu bâng quơ rồi cúp máy.

 

Sau đó, cô toàn tâm toàn ý tập trung vào dự án hợp tác, sáng sớm đã đến tập đoàn Cự Lập.

 

Đường Khải còn thiếu kinh nghiệm, gặp vấn đề nan giải thì không thể lập tức đưa ra quyết định. Cả ngày Tô Nam đều kề cận bên cậu, kiên nhẫn chỉ dạy từng chút một. Thoắt cái, trời đã ngả về chiều.

 

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời, đẹp đến nao lòng.

 

Tô Nam vươn vai một cái, định ra về, vừa bước ra khỏi văn phòng, cô liền thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn phía trước, khí thế bức người, ngũ quan sắc lạnh, ánh mắt sắc bén đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.

 

Trên ghế sofa bên cạnh, Lâm Ca vừa thấy Tô Nam, liền nhướng mày cười khổ:

“Tô tổng tan làm rồi sao?”

 

Trong giọng nói đó thậm chí còn mang theo chút nhẹ nhõm.

 

Anh ta vừa nới lỏng cà vạt vừa thở dài, Phó Dạ Xuyên đến công ty từ đầu giờ chiều, chỉ để đợi Tô Nam tan ca. Trong lúc chờ, hắn xem xét toàn bộ dự án và sổ sách, chỉ ra hàng loạt vấn đề mà ngay cả đội kiểm toán chuyên nghiệp cũng không phát hiện được. Nếu còn ở lại thêm chút nữa, chắc anh ta phát điên mất!

 

Nhưng vừa thấy Tô Nam, gương mặt Phó Dạ Xuyên lập tức dịu lại, ánh mắt sáng lên, môi cong thành một nụ cười nhạt:

“Vừa hay, gần đây có nhà hàng nước F mới mở, cùng anh đi thử món nhé?”

 

“Thử món mà tìm tôi làm gì?”

Tô Nam cạn lời.

 

Phó Dạ Xuyên tỏ vẻ tội nghiệp:

“Không phải em từng nói sẽ chăm sóc anh sao?”

 

Cái vẻ đáng thương kia… khiến cô chẳng khác nào kẻ bạc tình phụ nghĩa.

 

Xung quanh, mọi người đều ngơ ngác đến rơi cả tròng mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh nhìn tò mò đổ dồn về phía họ khiến Tô Nam cảm thấy cực kỳ khó xử. Chỉ một thoáng do dự, cô đã bước lên, đẩy xe lăn của hắn đi, ném túi xách cho Thường Lịch.

 

“Đi thôi, thử món.”

 

Ai bảo cô đang thấy có lỗi cơ chứ.

 

Thường Lịch mặt không cảm xúc đi theo sau, đi được nửa đường liền tự nhiên nhận lấy xe lăn trong tay cô, ngay cả Tô Nam cũng không nhận ra điều đó.

 

Phó Dạ Xuyên thì thấy rõ mồn một, mà không làm được gì ngoài tức giận trong lòng.

 

Vừa chuẩn bị lên xe, đột nhiên có một cái bóng nhỏ chạy ào tới từ xa.

 

“Chị đẹp ơi, em nhớ chị quá đi!”

 

Tô Nam sững người, Tiểu Mike chạy lại, vui vẻ ôm chặt lấy chân cô, nũng nịu nói:

 

Tửu Lâu Của Dạ

“Lâu lắm rồi em không gặp chị, em nhớ chị lắm luôn đó…”

 

Tô Nam xoa mái tóc xoăn mềm của cậu bé, trong lòng lập tức mềm nhũn, cô ngồi xuống ôm lấy cơ thể nhỏ xíu, mềm mại của cậu.

 

“Tiểu Mike ngoan, chị cũng nhớ em lắm. Chị nghe ba em nói, dạo này em chăm học lắm đúng không? Em giỏi quá!”

 

Ban đầu, Tiểu Mike vốn bực bội vì Thương Khiêm sắp xếp thời gian học và nghỉ của mình kín đặc suốt 24 tiếng, nhưng nghe chị đẹp khen, cơn tức dồn mấy ngày qua liền tan biến sạch sẽ.

 

Chị đẹp khen cậu!

 

Cậu bé ôm lấy cô, vui đến nheo cả mắt lại.

 

“Vâng, sau này em nhất định sẽ càng đẹp trai hơn, càng giàu hơn!”

 

Đến lúc đó, cậu sẽ có thể đường đường chính chính ở bên chị đẹp!

 

Phó Dạ Xuyên đứng bên cạnh khẽ hừ một tiếng, liếc nhìn cậu bé với ánh mắt đầy khinh thường, đúng là tự tin mù quáng!

 

“Được rồi, bọn chị phải đi rồi.”

 

Tiểu Mike hoảng hốt nhìn cô:

“Chị sắp đi đâu thế ạ, em cũng muốn đi!”