Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 426: Nắm Nhầm Tay



 

Khi bác sĩ chính bắt đầu kiểm tra, Phó Dạ Xuyên đành bất đắc dĩ buông tay.

 

Chưa đầy một phút sau, không nghe thấy động tĩnh của Tô Nam, hắn liền thúc giục:

 

“Tô Nam, đưa tay cho anh.”

 

Giọng hắn yếu ớt mà đáng thương vô cùng.

 

Đám bác sĩ nhìn nhau, thầm cảm khái: Quan hệ giữa Phó tổng và cô Tô thật tốt, trông Phó tổng vốn không phải kiểu người thích dính người, thật đúng là ngoài dự đoán!

 

Không bao lâu sau, một bàn tay đưa đến, Phó Dạ Xuyên liếc thấy liền nắm chặt cổ tay ấy, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn ra.

 

Hắn không dám mở mắt, sợ Tô Nam tức giận, chỉ cần cô chịu nhường hắn một chút thôi, mọi ấm ức đêm nay đều tan biến sạch.

 

Cuộc kiểm tra kéo dài mười phút, thì tim hắn cũng đập nhanh suốt mười phút ấy. Mãi cho đến khi gần kết thúc, bỗng ngoài cửa vang lên giọng của Ngô Đồ Đồ:

 

“Cô Tô, cô thật sự chỉ ăn một chén yến thôi sao? Để tôi múc thêm cho cô nhé.”

 

Giọng càng lúc càng gần.

 

“Không ăn nữa.”

 

Âm thanh nhẹ nhàng, mang theo chút ấm áp, thư thái.

 

Trong khoảnh khắc ấy, không khí trong phòng liền đông cứng lại.

 

Giọng nói ở ngoài cửa, vậy bàn tay trong phòng này là của ai?

 

Ba bác sĩ bất giác đồng loạt nhìn về phía Phó Dạ Xuyên đang nằm trên giường.

 

Đôi mắt hắn vốn nhắm nghiền lập tức mở ra, trong đáy mắt là một mảng lạnh lẽo âm u.

 

Bàn tay bên cạnh khẽ cử động, Phó Dạ Xuyên toàn thân bỗng căng cứng, như thể vừa chạm phải than hồng, hắn lập tức buông ra, giọng lạnh băng:

 

“Ai?”

 

Một tiếng ấy, lạnh đến tận xương tủy.

 

Rèm mỏng bị kéo ra, Thường Lịch đỏ bừng cả mặt, vẻ vừa uất ức vừa khó chịu, như đang phải chịu đựng một nỗi tủi hờn cực lớn. Một gã đàn ông cao to như vậy, giờ lại chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn.

 

Anh ta giật mạnh tay về, nghiến răng ken két:

 

“Phó tổng, là anh chủ động trước.”

 

Vì tiểu thư, anh cố nhịn. Làm vệ sĩ cho cô chủ nhà này, đúng là quá khổ rồi!

 

Nói xong, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thường Lịch xoay người bước ra ngoài, dáng người vạm vỡ, bờ vai to như gấu.

 

Đúng lúc ấy, Tô Nam mỉm cười đi vào.

 

“Kiểm tra xong rồi sao?”

 

Phó Dạ Xuyên trừng cô một cái, tức đến mức mặt tái đi.

 

Mọi người xung quanh cảm nhận được luồng khí lạnh toát ra từ người hắn, không ai dám ở lại thêm một giây, lần lượt rút hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Nam bước đến ngồi xuống cạnh hắn, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, liền nhíu mày, đưa tay sờ trán hắn:

 

“Không sốt mà, còn thấy chỗ nào khó chịu sao?”

 

Phó Dạ Xuyên nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức:

 

Lần trước là lúc tắm, lần này là lúc nắm tay, cả hai lần đều… tiện nghi cho Thường Lịch. Thật muốn tức c.h.ế.t hắn mà!

 

Nhưng giận cũng không thể nói ra, vì rõ ràng là hắn sai trước.

 

“Trong lòng anh khó chịu!”

 

Hắn gần như nghiến răng bật ra từng chữ.

 

Tô Nam khựng lại, buông tay, ánh mắt mang chút lười biếng pha ý cười:

 

“Phó tổng, chẳng lẽ anh nắm tay Thường Lịch không chịu buông sao?”

 

Một câu thôi, sắc mặt Phó Dạ Xuyên trắng xanh xen lẫn, biến đổi liên tục.

 

Tô Nam thản nhiên nói tiếp:

 

“Không sao, tôi sẽ không nói cho ai đâu.”

 

Cô cầm chiếc áo ngủ đen lên, khoác cho hắn:

 

Tửu Lâu Của Dạ

“Vài ngày nữa là sinh nhật ba tôi, tôi định về nhà ở một thời gian, anh không có ý kiến chứ?”

 

Phó Dạ Xuyên im lặng nhìn cô, mọi cảm xúc đều bị hắn ép xuống, đầu lưỡi khẽ đẩy má, giọng trầm thấp:

 

“Không.”

 

Tô Nam hài lòng gật đầu, rồi quay sang gọi:

 

“Ngô Đồ Đồ, vào dọn dẹp giúp đi.”

 

Cô biết, giờ phút này Phó Dạ Xuyên chắc chắn không muốn thấy Thường Lịch nữa.

 

Ha ha ha!

 

Ngô Đồ Đồ vui vẻ chạy vào, có thể phục vụ Phó tổng quả thật là vinh hạnh của anh ta.

 

“Oa, Phó tổng, dáng người của anh thật sự quá chuẩn luôn!”

 

Phó Dạ Xuyên mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, mang theo cảnh cáo.

 

Thấy hắn không vui, Ngô Đồ Đồ liền vội đổi chủ đề:

 

“Phó tổng, bữa tối dưới ánh nến lãng mạn chứ? Cô Tô chắc cảm động đến sắp khóc rồi nhỉ?”

 

Phó Dạ Xuyên nhắm chặt mắt lại.

 

Nhịn, lại phải nhịn nữa!