Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 425: Ở Lại Đây Với Anh



 

Chỉ là nhận không của người ta cả nắm kim cương, trong lòng Tô Nam cảm thấy hơi áy náy, nghĩ bụng đợi sinh nhật Tiểu Mike, cô nhất định phải chuẩn bị một món quà thật bất ngờ mới được.

 

Lên xe, Thường Lịch và tài xế ngồi phía trước, Tô Nam cùng Phó Dạ Xuyên ngồi ở hàng ghế sau.

 

Hắn nhắm mắt lại, khí thế lạnh lùng, không nói một lời.

 

Tô Nam khựng lại, chợt nhớ ra tối nay hắn gọi cô đến là để thử món ăn, vậy mà cô không nói lấy một câu cảm nhận nào.

 

Cô ho khẽ một tiếng.

 

“Thật ra đầu bếp của nhà hàng này cũng không tệ, hương vị và trình bày đều thuộc hàng thượng hạng. Anh thấy sao?”

 

Phó Dạ Xuyên khẽ nhướng mày, sắc mặt thoáng dịu lại.

 

Tửu Lâu Của Dạ

“Ừ, em thích là được.”

 

Tô Nam âm thầm thở phào. Dù sao cũng không thể vừa ăn của người ta, vừa chọc người ta tức c.h.ế.t được. Cô quay sang nhìn Thường Lịch phía trước:

 

“Thường Lịch, anh thấy thế nào?”

 

Thường Lịch: “Mùi vị bình thường, nhìn thì đẹp chứ không thể no bụng.”

 

Tô Nam: “…”

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên tối hẳn lại, lườm anh ta một cái, cơn tức nghẹn ngay trong ngực, lên không được mà xuống cũng chẳng xong.

 

“Về bảo quản gia làm lại cho cậu.”

 

Ồ, là Ngô Đồ Đồ sao?

 

Thường Lịch mím môi: “Không cần đâu.”

 

Chưa kịp đói c.h.ế.t, đã sắp bị phiền c.h.ế.t rồi.

 

Về đến Cảnh Viên, bác sĩ đến kiểm tra cho Phó Dạ Xuyên đã đợi từ lâu.

 

Ngô Đồ Đồ thì trò chuyện với họ rất nhiệt tình, không khí cực kỳ sôi nổi, mấy người tụ lại vừa cầm điện thoại vừa đ.á.n.h bài. Xe của Phó Dạ Xuyên vừa vào sân, bọn họ còn chưa nghe thấy.

 

Thường Lịch mở cửa, Tô Nam đẩy xe lăn đưa Phó Dạ Xuyên vào.

 

Bốn người đồng loạt ném điện thoại xuống, đứng thẳng dậy.

 

“Phó tổng…”

 

Ngô Đồ Đồ phản ứng nhanh nhất, vui vẻ chạy lên chào.

 

“Cô Tô, Phó tổng, cuối cùng hai người cũng về rồi, tôi còn sợ làm lỡ giấc ngủ dưỡng nhan của hai người đấy! Tôi hầm tổ yến, vừa đẹp da vừa không béo, ngon lắm nha!”

 

Anh ta cúi người định giúp Tô Nam cởi giày, miệng không quên quảng cáo món tổ yến của mình.

 

Phó Dạ Xuyên không có nhu cầu đó, nhíu mày ngồi trên xe lăn nhìn ba vị bác sĩ. Ba bác sĩ nam ấy thì không được thoải mái như Ngô Đồ Đồ, ai nấy đều cứng ngắc, căng thẳng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Nam khẽ cười: “Được, để tôi thay đồ rồi xuống nếm thử.”

 

Cô quay sang ba vị bác sĩ, giọng nhẹ nhàng:

“Các anh lên lầu kiểm tra đi, Thường Lịch, anh đi cùng Phó tổng.”

 

Thường Lịch gật đầu, vừa định bước tới thì bị Phó Dạ Xuyên ngăn lại. Hắn nhìn cô nói:

 

“Em đi.”

 

Tô Nam bất lực trừng mắt liếc hắn, đúng là lúc nào cũng không quên sai khiến cô.

 

Ngô Đồ Đồ ghé sát lại: “Cô Tô, cô đi đi, không thì Phó tổng lại căng thẳng, ngại nói với người khác lắm.”

 

Lẽ nào nói với cô thì không ngại chắc?

 

Tô Nam lười tranh cãi, thôi vậy, dù sao cũng chỉ kiểm tra một lát thôi.

 

Cô đẩy xe lăn đưa hắn lên tầng, ba vị bác sĩ vội vàng theo sau.

 

Để tiện kiểm tra, trước đó trong nhà đã mua sắm nhiều thiết bị y tế, sắp xếp thành một phòng khám nhỏ, bây giờ có thể dùng được rồi.

 

Bọn họ đỡ Phó Dạ Xuyên nằm lên giường bệnh. Cái chân ấy vẫn không thể cử động được, mới chỉ hơn một tháng, còn phải mất vài tháng nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn.

 

Bác sĩ chính ra hiệu cho trợ lý chuẩn bị thiết bị, rồi cởi áo sơ mi của anh ra, lộ ra vòng eo săn chắc, bắt đầu nghe tim phổi.

 

Sau đó lại cắt phần ống quần bên phải, kiểm tra tình hình hồi phục của chân.

 

Trong lúc kiểm tra, Tô Nam vô thức quay mặt sang hướng khác.

 

Không ngờ Phó Dạ Xuyên lại nắm lấy cổ tay cô, giọng trầm xuống:

 

“Em không được đi. Ở lại đây với anh.”

 

Một giây sau, Tô Nam im lặng, quay lưng lại, giọng nhạt nhẽo:

 

“Biết rồi, buông ra.”

 

Ba vị bác sĩ liếc nhìn nhau, muốn nói gì mà không dám.

 

Phó Dạ Xuyên không có ý định buông tay, chỉ nhìn bác sĩ chính, trầm giọng nói:

 

“Tiếp tục.”

 

Bác sĩ chính mím môi: “Hay là… kéo rèm xuống?”

 

Căn phòng này lúc thiết kế vốn để lọc bớt ánh nắng chiếu trực tiếp, ở nhiều góc khác nhau đều có rèm voan mỏng, nhẹ nhàng mà tiện, có thể che tầm nhìn giữa Phó Dạ Xuyên và Tô Nam.

 

Không ngờ vừa dứt lời, đã bị Phó Dạ Xuyên lườm cho một cái sắc bén.

 

Tô Nam lập tức nói: “Kéo đi, kéo ngay xuống, Thường Lịch.”