Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 428: Chúng Ta Không Quen Nhau



 

Trước khi lên thuyền, Lục Kỳ nhìn thấy mấy chiếc Ferrari đời mới đậu bên bờ. Trong đó có một mẫu mà hắn ta đã đặt hàng từ lâu vẫn chưa mua được.

 

Hắn ta phải thừa nhận, ghen thật rồi!

 

“Tô Nam, dạo này mấy người các cô ra ngoài đều đi bằng Ferrari hết sao?”

 

Tô Nam nhìn hắn ta, khẽ cười nhạt. Cô đưa tay vén mấy sợi tóc bên tai, đôi bông tai kim cương lấp lánh dưới ánh đèn.

 

“Không, tôi toàn đi trực thăng thôi.”

 

Lục Kỳ: “…”

 

Không xa, Phó Ngôn Nghi và Tần Minh cũng vừa đến.

 

Tô Nam thấy họ thì đi thẳng lại chào hỏi.

 

Phó Ngôn Nghi liếc nhìn Phó Dạ Xuyên, tặc lưỡi hai tiếng.

“Chú của tôi đúng là vô dụng thật, người thì tàn phế, mà theo đuổi người ta mãi chẳng đâu vào đâu.”

 

Tần Minh khẽ cười: “Tình huống của Phó tổng đặc biệt mà.”

 

Nếu không phải vậy, với điều kiện của Phó Dạ Xuyên, e rằng phụ nữ nào cũng sẽ mềm lòng mà gật đầu rồi.

 

Nhưng, ai bảo người hắn thích lại là Tô Nam chứ?

 

Tô Nam mỉm cười: “Lâu rồi không gặp, hai người vẫn ổn chứ?”

 

Phó Ngôn Nghi làm mặt khổ:

“Từ lúc cô rời chương trình, độ hot tụt thấy rõ, lại có kẻ bắt chước ý tưởng chương trình bọn tôi. Giờ thì tiền đồ của tôi coi như nguy rồi!”

 

Tần Minh chỉ nhếch môi: “Tôi thì vẫn ổn.”

 

Tô Nam gật đầu: “Ổn là tốt rồi, tôi yên tâm.”

 

Phó Ngôn Nghi cạn lời, anh ta than thở nãy giờ, cuối cùng bị cô phớt lờ luôn.

 

Ba người ra boong tàu hóng gió. Gió đêm mang theo hơi lạnh, thổi bay mấy lọn tóc bên má cô, thật dễ chịu.

 

Phó Ngôn Nghi còn đang cố gắng thuyết phục cô tham gia chương trình với tư cách khách mời, thi thoảng xuất hiện cũng đủ kéo nhiệt độ lên, nhưng dù nói khô cả miệng, Tô Nam vẫn không gật đầu.

 

Cô cầm ly rượu, khẽ xoay cổ tay. Ánh trăng phản chiếu xuống làn rượu đỏ sẫm, tỏa hương thơm nồng nàn.

 

Cô khẽ nhướng mày, trao nhau một ánh nhìn với Tần Minh thì từ xa, Tiểu Mike đã vui mừng chạy đến.

 

“Chị đẹp ơi!”

 

Tô Nam ngẩng đầu, thấy Thương Khiêm đang trò chuyện với Tô Dịch Phong bên trong.

 

Cô cúi xuống xoa đầu cậu bé, giọng bỗng dịu dàng hơn hẳn:

“Tiểu Mike, các em cũng đến sao?”

 

Cậu bé vui sướng ôm lấy chân cô, rồi lục túi áo, loay hoay một lúc mới lấy ra.

 

“Chị đẹp, quà tặng chị nè!”

 

Tô Nam cúi nhìn, gương mặt thoắt cái cứng đờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong bàn tay nhỏ xíu ấy… là vài thỏi vàng?

 

Vàng ròng!

 

Dưới ánh đêm, ánh vàng lạnh lẽo hắt ra thứ ánh sáng xa xỉ, chói mắt vô cùng.

 

Tô Nam mím môi, nhìn cậu bé, đứa nhỏ này, học ai mà ra dáng đại gia vậy chứ?

 

Phó Ngôn Nghi và Tần Minh bên cạnh cũng ngây người.

 

Tô Nam trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ giọng khuyên:

“Tiểu Mike, lần sau em nên tặng hoa thì hơn nhé.”

 

Hoa cô còn có thể nhận nổi!

 

Tiểu Mike nghiêng đầu, gãi gãi đầu khó hiểu:

“Chị đẹp không thích sao?”

 

Cái vòng vàng to đùng lần trước chị ấy còn thích lắm mà? Cô giúp việc cũng nói là tặng quà phải cao cấp, sang trọng, đẳng cấp mới được.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Tô Nam bật cười: “Chị thích hoa hơn.”

 

Tiểu Mike mỉm cười tít mắt: “Vâng ạ!”

 

Cậu bé chạy biến đi, quyết tâm phải tìm bằng được một bó hoa thật đẹp tặng cho chị đẹp của mình.

 

Phó Ngôn Nghi tặc lưỡi: “Tô Nam, ngay cả nhóc con này cũng bị cô thu phục sao?”

 

Tô Nam nhướng mày: “Chắc là do khí chất của tôi thôi.”

 

“Ha ha.”

 

Lúc này, quản gia vội vã chạy vào, nhìn lướt qua hai người phía sau cô, ông hạ giọng nói:

 

“Đại tiểu thư, bên ngoài có một người phụ nữ nhất quyết đòi gặp cô, tôi không biết cô ta là ai.”

 

Bạn bè của cô, quản gia hầu như đều biết mặt, chỉ riêng người này thì không.

 

Tô Nam nhíu mày, đặt ly rượu xuống.

“Được, để tôi ra xem.”

 

Cô mỉm cười bước ra ngoài. Bảo vệ đang chặn một người phụ nữ ở cổng, thật trùng hợp, là Hứa Minh Huệ.

 

Ha!

 

Vừa thấy cô, mắt Hứa Minh Huệ sáng lên:

“Cô Tô, cuối cùng tôi cũng gặp được cô rồi! Mấy ngày nay tôi tìm cô khắp nơi.”

 

Tô Nam mím môi, dường như đã đoán được lý do cô ta đến đây, vì Tần Minh!

 

Cô lạnh nhạt nói:

“Tôi với cô… không quen.”

 

Hứa Minh Huệ hơi lúng túng:

“Dù sao thì chúng ta cũng từng gặp nhau mà. Bây giờ, người có thể giúp tôi… chỉ có cô thôi.”