Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 429: Cô Mới Là Người Khó Coi Nhất



 

Ngày trước, đám người đó tưởng cô sẽ gả cho Ngụy Thành, nên mới đua nhau nịnh bợ, tâng bốc, nhưng khi Ngụy Thành cưới người khác, cô ta mới phát hiện trong cái giới ấy, cô ta vĩnh viễn không thể bước chân vào nữa, đừng nói đến chuyện ai sẽ giúp cô ta.

 

Tô Nam nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

 

Không hiểu cô ta làm sao mà đến được tận đây, khoảng cách với bờ không hề gần! Không có thiệp mời, nên bị vệ sĩ chặn ngay ngoài cửa mới phải.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Tô Nam đứng đó, hoàn toàn không có ý định cho cô ta vào.

 

“Giúp cô? Dựa vào cái gì?”

 

Hứa Minh Huệ đứng đó, dáng vẻ yếu ớt mong manh.

 

“Tô tiểu thư, tuy rằng chúng ta không thân, nhưng cả cuộc đời tôi đều bị cô hủy hoại, cô không thấy c.ắ.n rứt chút nào sao?”

 

Rõ ràng là lời trách móc, nhưng lại được nói bằng giọng đáng thương, yếu mềm, vậy mà từng chữ vẫn mang sức công kích nặng nề.

 

Cô ta đem hết thảy lỗi lầm đổ lên đầu Tô Nam. Nếu không phải vì Tô Nam đột nhiên cùng Tần Minh xuất hiện trong căn phòng đó, giờ cô ta đã là phu nhân Ngụy gia rồi.

 

Từ trên mây rơi thẳng xuống đất, cô ta làm sao cam tâm được?

 

Sau đó quay lại tìm Tần Minh, thì ngay cả mặt anh cũng chẳng được gặp. Cô ta thật sự không cam lòng, cô ta đã ở ngay trước cửa thiên đường rồi mà!

 

Tô Nam nghe những lời ấy, chỉ thấy buồn cười với sự trơ trẽn và lối suy nghĩ kỳ quái của Hứa Minh Huệ.

 

Cô cần phải áy náy vì cái gì chứ?

 

Tô Nam nói chậm rãi, giọng lạnh nhạt:

“Cô từng thấy cảnh sát bắt tội phạm mà còn cảm thấy áy náy vì họ bị trừng phạt chưa?”

 

Sắc mặt Hứa Minh Huệ trắng bệch.

“Cô nói khó nghe quá rồi đó.”

 

Tô Nam đáp lại thản nhiên:

“Là vì việc cô làm quá khó coi.”

 

Hứa Minh Huệ mím môi, ánh mắt ngấn nước:

“Cô từ nhỏ đã đứng trên đỉnh tháp kim tự tháp, làm sao hiểu được tôi phải khổ sở thế nào mới đi đến ngày hôm nay?”

 

Tô Nam bình tĩnh trả lời:

“Tôi việc gì phải hiểu cô vất vả ra sao? Cô t.h.ả.m là việc của cô, đâu phải do tôi gây ra, sao lại đến đây oán trời trách người khác?”

 

Đúng là buồn cười hết chỗ nói!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hứa Minh Huệ khựng lại, không ngờ Tô Nam không hề theo kịch bản cô ta dựng sẵn, thế này thì cô ta biết diễn thế nào nữa đây?

 

Tô Nam thong thả nói tiếp:

“Cô Hứa, chuyện là do chính cô tự chuốc lấy. Khi làm, cô nên hiểu rằng sớm muộn gì cũng bị lộ, đâu phải tôi bịa đặt hại cô, vậy cô còn ấm ức cái gì?”

 

Hứa Minh Huệ run môi, mặt tái nhợt.

“Nhưng… nhưng chỉ còn chút nữa thôi mà, tôi thật lòng muốn sống tốt với Ngụy Thành.”

 

Tô Nam cau mày, giọng lộ rõ sự mất kiên nhẫn:

“Cô sống tốt thì có liên quan gì đến tôi? Sao cứ phải đến đây nói mãi vậy chứ?”

 

“Không có thời gian nghe cô lải nhải, nói thẳng đi, cô muốn gì?”

 

Hứa Minh Huệ c.ắ.n môi, vẻ tủi thân, khẽ hỏi:

“Cô và Tần Minh… thật sự ở bên nhau rồi sao?”

 

Vừa nghe câu đó, Tô Nam bật cười.

 

Đúng là đồ giả tạo, vừa mới than tiếc vì mất Ngụy Thành, quay đầu đã muốn bám lấy Tần Minh?

 

Nếu Tần Minh vẫn là kẻ nghèo khổ làm nghề thám hiểm vô danh năm xưa, liệu cô ta có chạy đến bấu víu như thế không?

 

Không đời nào!

 

Tô Nam không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô ta. Đôi mắt ấy lạnh và sáng như có thể thiêu rụi mọi giả dối, lột trần lớp vỏ che đậy của cô ta.

 

Hứa Minh Huệ nói, giọng đầy đắc ý và kiêu hãnh:

“Tôi và Tần Minh có tình cảm thật, năm đó anh ấy vì tôi mà đi làm thuê kiếm tiền, mật khẩu thẻ ngân hàng cũng là ngày sinh của tôi. Anh ấy cầu hôn tôi sáu lần, tôi đều chưa đồng ý, còn cô thì sao? Anh ấy đã từng làm vậy với cô chưa?”

 

Trong giọng nói ấy chứa đầy tự mãn, như đang khoe khoang.

 

Bất kỳ người tình cũ nào khi nói ra những lời như vậy, đều là đang thách thức người đến sau.

 

Huống chi người bị khiêu khích lại là Tô Nam, một tiểu thư được yêu chiều, ngọc ngà kiêu hãnh từ nhỏ.

 

Cô ta cho rằng Tô Nam chắc chắn sẽ tức giận, sẽ không chịu nổi, nhưng Tô Nam chỉ mỉm cười lạnh nhạt.

 

Từ thái độ, từ từng chữ, cô đã đoán được dụng ý của Hứa Minh Huệ, muốn chọc tức cô, khiến cô khó chịu mà tự rút lui.

 

Ha! Nếu cô thật sự đang ở cùng Tần Minh, có lẽ đã bị mấy lời ấy làm nổi giận rồi, nhưng… cô không hề.

 

Đôi mắt Tô Nam dần tối lại, ánh nhìn lạnh băng khóa chặt lấy Hứa Minh Huệ.