Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 432: Kết Hôn Với Em Đi



 

“Thì có liên quan gì đến cô ấy chứ!” Lục Kỳ không kìm được mà cao giọng.

 

Bao nhiêu năm anh em, vậy mà Phó Dạ Xuyên lại còn phải cân nhắc xem Tô Nam có muốn đi hay không. Hắn ta đâu có mong đại tiểu thư Tô Nam nể mặt đến vậy!

 

Tô Nam nghe rõ mồn một, bước chân hơi khựng lại, đang định đổi hướng thì bỗng thấy một bóng dáng nhỏ bé chạy tới, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân và buồn bã.

 

“Chị đẹp ơi…”

 

Tô Nam đứng lại, mỉm cười:

“Tiểu Mike, sao vậy?”

 

Phó Dạ Xuyên và Lục Kỳ cũng nhìn sang.

 

Lục Kỳ thấy vậy liền đẩy xe lăn của Phó Dạ Xuyên lại gần, cười nói:

“Trùng hợp ghê, bọn tôi vừa mới bàn xem cô Tô đi đâu mất rồi…”

 

Tô Nam không buồn để ý đến hắn ta, cô xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của Mike. Đôi mắt tròn xoe của thằng bé rầu rĩ, buồn bã đến đáng thương.

 

“Em tìm khắp con tàu rồi mà không thấy thứ chị đẹp thích nhất đâu cả…”

 

Không khí thoáng chững lại một chút.

 

Tô Nam thầm nghĩ, hay quá, tốt nhất là đừng tìm thấy!

 

Lục Kỳ bật cười:

“Hôm nay mà nhóc tìm được cái đó, chắc toàn bộ nhân viên trên du thuyền này phải thất nghiệp hết mất!”

 

Mike ngơ ngác nhìn hắn ta, mở to đôi mắt trong veo:

“Tại sao ạ?”

 

Lục Kỳ sờ mũi, hừ khẽ một tiếng, không định trả lời.

 

Phó Dạ Xuyên liếc hắn ta, bất lực lườm một cái rồi quay sang nói với Tô Nam:

“Tô Nam, đưa anh ra boong tàu nghỉ một lát được không?”

 

Tô Nam nghiến răng, giờ sai bảo cô thành thói quen rồi sao?

 

Cô cười nhạt:

“Được thôi.”

 

Nói rồi, cô đi tới, đẩy xe lăn hắn ra ngoài.

 

Lục Kỳ lắc đầu, nhìn mà không thấy là cô tiểu thư này miễn cưỡng lắm sao?

 

Phó Dạ Xuyên rốt cuộc là muốn theo đuổi người ta, hay muốn hành người ta đây?

 

Mike định chạy theo thì bị Lục Kỳ bế bổng lên chặn lại.

 

Tửu Lâu Của Dạ

“Nhóc định đi đâu hả, đừng phá người ta, để họ có không gian riêng, vun đắp tình cảm!”

 

Mike cau mày:

“Tình cảm gì chứ? Chị đẹp không có tình cảm gì với chú xấu xa kia đâu, chị chỉ thích con thôi!”

 

Thằng bé chống nạnh, giọng đầy tức giận, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ kiên quyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chú xấu xa đó không xứng với chị đẹp của mình!

 

Lục Kỳ tặc lưỡi, cúi đầu nhìn nó, vừa buồn cười vừa ngạc nhiên:

“Con nít biết gì mà nói, tình cảm là phải nuôi dưỡng chứ. Hơn nữa, chị đẹp với chú Phó thật sự là một cặp trời sinh đấy nhé! Nhóc nhìn mà xem, trai tài gái sắc, gia thế môn đăng hộ đối, quá xứng đôi còn gì!”

 

Hắn ta nhướn mày, nhìn về phía boong tàu dưới ánh trăng, đôi nam nữ ấy quả thật đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở. Khí chất tương xứng, dáng vẻ hoàn hảo, nếu không vì quá nhiều sóng gió, hẳn họ là cặp đôi lý tưởng nhất.

 

Mike hừ một tiếng, đưa tay đẩy Lục Kỳ một cái.

 

“Chú nói bậy! Họ không xứng chút nào hết! Chị đẹp chỉ thích trai trẻ thôi, chị ấy không thích chú xấu xa đó đâu. Đợi con lớn lên, con sẽ cưới chị ấy!”

 

Lục Kỳ trợn tròn mắt. Ha! Thằng nhóc này thú vị thật!

 

Hắn cười gian, cố tình trêu:

“Hóa ra nhóc thích chị đẹp sao? Tiếc thật!”

 

Mike bực bội:

“Tiếc gì cơ?”

 

Lục Kỳ đảo tròng mắt, cười gian tà:

“Tiếc là người có gia thế như chị đẹp, cho dù không lấy chú Phó, thì cũng sẽ kết hôn với người khác thôi. Là liên hôn giữa hai nhà lớn, đâu đến lượt nhóc! Trừ khi… nhóc siêu giàu, rất rất giàu ấy!”

 

Ánh mắt Mike chợt tối đi, rồi bỗng sáng bừng trở lại.

 

“Con có tiền mà! Ba con là Thương Khiêm, ba nhiều tiền lắm, tiền của ba đều là của con!”

 

“Vậy thì để ba con kết hôn đi, chứ đợi con lớn mới thừa kế thì lâu lắm!” Lục Kỳ bật cười.

 

Mike tức điên lên, tuyệt đối không được!

 

Chị đẹp là của mình, mình phải tự mình cưới chị ấy!

 

Nghĩ một lúc, thằng bé nghiến răng, ánh mắt kiên quyết, nắm chặt nắm tay nhỏ xíu của mình, rồi giận dữ chạy đi tìm Thương Khiêm.

 

Lúc ấy, Thương Khiêm đang trò chuyện vui vẻ với Tô Dịch Phong.

Thấy Mike chạy đến, ánh mắt Tô Dịch Phong lập tức mềm lại, ôi trời, giá mà mình có cháu trai thế này thì tốt biết mấy!

 

Mike nhào vào lòng Thương Khiêm, ôm chặt lấy, giọng nũng nịu:

“Ba ơi…”

 

Thương Khiêm liếc nhìn con trai một cái, trong mắt là lời cảnh cáo:

 

“Đừng có làm nũng, hôm nay là ngày vui.”

 

Mike bĩu môi, đôi mắt tròn xoe nhìn sang Tô Dịch Phong, giọng ngọt ngào:

“Con biết rồi ạ, hôm nay là sinh nhật ba của chị đẹp, chúc mừng sinh nhật bác Tô!”

 

Tô Dịch Phong vui đến nở cả tim, vội vàng lục túi, xem nào, phải tìm bao lì xì cho cháu bé đáng yêu này mới được!

 

Nhưng Mike chưa dừng lại, vừa nói vừa lắc tay Thương Khiêm, giọng nũng nịu:

 

“Ba ơi, con muốn thừa kế tài sản của ba!”