Tần Minh bước xuống với vẻ mặt đầy khó chịu, ánh mắt thoáng mang chút áy náy khi nhìn Tô Nam.
“Cô Tô, ở đây giao cho tôi. Cô vào trong đi, đừng để khách nhìn thấy trò cười.”
Tô Nam nhướn mày, vậy cũng tốt, cô vốn chẳng muốn động tay làm gì cho bẩn người.
Cô mỉm cười nhạt:
“Được thôi, vậy giao cho anh.”
Hứa Minh Huệ nhìn hai người họ phối hợp ăn ý đến lạ, trong mắt chẳng hề có chỗ cho cô ta, liền vô thức siết chặt hai bàn tay.
Tần Minh sải bước tiến lại gần, khí thế lạnh lẽo, đôi mắt tối sầm, một tay nắm chặt lấy cánh tay Hứa Minh Huệ, kéo thẳng cô ta ra boong tàu.
Đến chỗ lan can, eo Hứa Minh Huệ bị chặn lại, cúi đầu xuống chỉ thấy mặt sông sâu thẳm, đen kịt.
Không có sự cuồn cuộn của biển cả, nhưng lại mang theo cảm giác tuyệt vọng và đe dọa có thể nuốt chửng sinh mạng, cùng với gió sông lạnh buốt, quét thẳng vào mặt.
Hứa Minh Huệ bỗng thấy sợ hãi.
Cô ta nắm chặt lan can, giọng run rẩy:
“Tần Minh, anh… anh định làm gì?”
Không khí quanh Tần Minh lạnh đến đáng sợ, u ám nặng nề. Anh siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, lạnh lùng cười khẩy:
“Hứa Minh Huệ, tôi cho cô hai lựa chọn: một, vĩnh viễn biến khỏi tầm mắt tôi; hai, tôi ném cô xuống đây.”
Tửu Lâu Của Dạ
Giọng anh mang theo nỗi căm hận rõ ràng, không còn chút ấm áp nào, hơi thở ấy lạnh đến tận xương tủy.
Cả người Hứa Minh Huệ run rẩy, ngẩng đầu nhìn quanh, cách bờ quá xa, người trên đất liền căn bản chẳng thấy rõ, mà phía sau là vệ sĩ của Tô Nam.
Nếu cô ta thật sự bị ném xuống, sẽ chẳng có ai cứu, c.h.ế.t chìm dưới sông, chẳng ai biết, chẳng ai tìm.
Một thoáng hối hận lóe lên trong mắt cô ta.
Mấy chiêu hạ lưu này, đối với Tô Nam hay Tần Minh, đều vô dụng!
Bàn tay Tần Minh càng siết chặt, chỉ cần một động tác là có thể nhấc cô ta lên và ném đi không tới mười giây. Anh đang chờ câu trả lời của cô ta.
Anh dám sao?
Trước kia cô ta từng nghĩ là anh không dám, nhưng bây giờ, thân phận thật của Tần Minh đã được tiết lộ, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn SW, anh không phải người bình thường.
Ở trong giới của Ngụy Thành bao năm, cô ta biết rõ, với những người như anh, có những chuyện căn bản chẳng đáng gì cả, chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng giải quyết được.
Gió lạnh như d.a.o cứa vào mặt, tim Hứa Minh Huệ đập thình thịch, m.á.u trong người dồn lên một chỗ, sợ hãi chiếm lấy toàn bộ lý trí.
Cô ta sợ thật rồi!
“Hửm?” Giọng Tần Minh vang lên, lạnh lẽo như từ địa ngục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người đàn ông trước mặt không còn là Tần Minh mà cô ta từng biết nữa.
Mắt Hứa Minh Huệ đỏ hoe, tay nắm chặt lan can, nghiến răng nói:
“Tôi chọn một… tôi đi, tôi đi ngay!”
Vì trong ánh mắt Tần Minh lúc ấy, cô ta thấy được sự tàn nhẫn và sát ý thật sự.
Cái giá cho việc chọc giận anh, cô ta không gánh nổi!
Trong nỗi uất hận, cô ta c.ắ.n môi, giọng run run:
“Hóa ra… anh thật sự thích Tô Nam rồi! Anh nhất định là đã yêu cô ta rồi, đúng không?”
Ánh mắt Tần Minh trầm xuống, lạnh như băng nhìn cô ta.
Hứa Minh Huệ hoảng loạn, ánh mắt chan đầy tuyệt vọng, rồi bỗng cười phá lên, nụ cười méo mó, có chút điên dại:
“Cô ta vừa mới nói đấy thôi, anh chỉ là một trong những lựa chọn của cô ta. Cô ta cũng không thật lòng với anh đâu!”
Tần Minh buông tay, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, rồi quay sang vệ sĩ bên cạnh:
“Có thuyền không? Đưa cô ta đi.”
Vệ sĩ do dự vài giây rồi gật đầu.
Trên sông vốn có ca nô đón khách, đáp ứng yêu cầu của chủ nhân là chuyện đương nhiên.
Phó Ngôn Nghi liếc nhìn sắc mặt Tần Minh, nhớ lại lời Hứa Minh Huệ vừa nói, định mở miệng nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Mấy lời của cô ta chẳng đáng tin chút nào.
Tần Minh vốn không phải loại đàn ông bị sắc đẹp làm mờ mắt.
Hai người một trước một sau quay lại sảnh tiệc.
…
Quản gia đem mọi chuyện xảy ra trên boong tàu kể lại không sót chi tiết nào cho Tô Nam nghe.
Tô Nam gật đầu, tỏ ý đã biết, rồi thản nhiên quay lại tiếp chuyện Tô Dịch Phong và Thương Khiêm, vừa nói vừa cười.
Rồi cô quay đầu, thấy Phó Dạ Xuyên đang nói chuyện gì đó với Lục Kỳ, thấp thoáng còn nghe thấy tên mình trong câu chuyện.
Cô nhíu mày, đi tới gần.
“Là tiệc sinh nhật của tôi đấy, kéo dài cả tuần, nắng ở Tam Á dễ chịu thế cơ mà, coi như đi nghỉ dưỡng đi.” Lục Kỳ nói.
“Không rảnh.” Giọng Phó Dạ Xuyên lạnh nhạt.
“Sao lại không rảnh? Giờ cậu đâu có đi họp hay chạy khắp nơi được nữa, chỉ còn thời gian thôi mà!” Lục Kỳ cãi lại.
“Nhưng Tô Nam sẽ không muốn đi.” Phó Dạ Xuyên đáp, giọng nghiêm túc.