Tô Nam mới là viên ngọc sáng nhất, giống như ngày đó ở quán bar Nhất Thính, khi Phó Dạ Xuyên lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Trên sân khấu, cô rực rỡ, sáng bừng, tự tin, kiên cường, như thể mọi điều đẹp đẽ nhất trên đời đều hội tụ nơi cô.
Khoảnh khắc ấy, cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên.
Tô Nam nhìn làn nước gợn sóng, im lặng không nói gì. Cái tên thần kinh Phó Dạ Xuyên này, không gây chuyện một chút là chịu không nổi sao?
“Bỗng dưng anh muốn đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này tặng cho em.”
Còn chưa xong sao?
Tô Nam lập tức quay đầu, nhíu mày, nhưng ngay khi định mở miệng, cô lại thấy sau lưng hắn, trên bầu trời đêm tối bỗng bùng nổ pháo hoa rực rỡ.
Từng chùm, từng cụm, rực rỡ sắc tím, đỏ, vàng, như những vì sao nổ tung giữa trời, lộng lẫy đến nghẹt thở. Chỉ trong thoáng chốc, chúng lại như mưa sao băng rơi xuống dòng sông Seine lấp lánh ánh sáng.
Cô sững sờ ngắm nhìn cảnh tượng ấy, một nửa bầu trời bên bờ sông Seine như được điểm xuyết bằng những đóa hoa rực rỡ, che phủ cả đêm đen.
Giữa màn pháo hoa rợp trời ấy, Phó Dạ Xuyên cô độc ngồi trên xe lăn, nhưng trong ánh mắt hắn không hề có vẻ yếu mềm.
Hắn không quay đầu lại, chỉ nhìn Tô Nam với ánh mắt dịu dàng, gần như là si mê.
“Thích không?”
Ngực Tô Nam khẽ run lên. “Là anh làm?”
Bờ sông Seine vốn cấm đốt pháo hoa, sao hắn lại có thể làm được chứ?
Phó Dạ Xuyên mỉm cười, còn chưa kịp mở lời thì một bóng dáng cao lớn, lạnh lùng đã chậm rãi tiến lại gần.
Thương Khiêm khẽ cười: “Hôm nay là ngày sinh của Quốc vương Louis XIII, người dân ở đây đang tổ chức lễ mừng. Chúng ta thật may mắn, màn pháo hoa này là trình chiếu 3D, rất chân thực phải không?”
Tô Nam quay lại, mừng rỡ nhìn hắn.
“Trùng hợp thế sao?”
Tửu Lâu Của Dạ
Thương Khiêm gật đầu: “Ừ, bên kia còn có nhiều hoạt động ăn mừng nữa. Chủ tịch Tô và Mike đã qua đó rồi, cô có muốn đi xem không?”
“Có chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dĩ nhiên Tô Nam muốn đi xem, ban đầu cô còn tưởng tất cả là do Phó Dạ Xuyên sắp xếp, giờ thì yên tâm rồi.
Cô biết ngay, hắn đâu có kiểu lãng mạn sến súa và đáng yêu thế này, tặng tiền, tặng trang sức mới đúng kiểu của hắn!
Tô Nam đẩy xe cho Phó Dạ Xuyên định xuống dưới, nhưng Thương Khiêm bước lên trước, nhẹ giọng nói:
“Cô cứ đi trước đi, chủ tịch Tô đang tìm cô đấy, để tôi lo chỗ này.”
Tô Nam chẳng nghĩ ngợi gì, vui vẻ chạy đi.
Cũng cùng lúc đó, Thường Lịch, người đi theo họ từ đầu cũng chạy theo, chỉ còn Ngô Đồ Đồ đứng cô đơn ở đằng xa, do dự không biết có nên qua hay không.
Thương Khiêm đẩy xe lăn đi, cả hai chìm vào im lặng.
Giữa khung cảnh rộn ràng pháo hoa, bầu không khí giữa họ lại lạc điệu, lạnh lẽo.
Hai người đều là những kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp, rèn giũa trong thương trường khốc liệt, nên dù ít nói, họ hiểu rất rõ đối phương thuộc kiểu người nào.
Phó Dạ Xuyên toát ra sự lạnh lùng đầy áp lực. Hắn khẽ gảy ngón tay, làm chiếc lá rơi trên chân bật ra, ánh mắt hơi nheo lại.
“Thương tổng, mục đích của anh… không chỉ là hợp tác, đúng không?”
Giọng hắn trầm thấp, ẩn chứa sự lạnh lẽo băng giá.
Hoàn toàn khác với khi nói chuyện với Tô Nam. Mặt này của hắn ta, cô sẽ không bao giờ được thấy.
Thương Khiêm một tay đút túi, dáng người cao lớn, trầm tĩnh nhưng áp lực nặng nề. Khí thế trên người ngang bằng với Phó Dạ Xuyên, không hề kém cạnh.
Thương Khiêm ngước mắt, đối diện với ánh nhìn sắc bén của Phó Dạ Xuyên, khóe môi khẽ nhếch.
“Phó tổng tức giận vì Mike đi cùng tôi, hay là tức vì tôi đi cùng Mike?”
Hắn ta không trả lời trực tiếp, nhưng lời nói lại chính là câu trả lời. Hắn ta đến đây, rõ ràng là có mục đích, không cần phủ nhận.
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên khẽ nheo lại, ánh nhìn sắc bén lạnh lùng như chim ưng.
“Anh muốn tranh với tôi sao?”