Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 439: Đẩy Anh Quay Lại



 

Cuối cùng, Phó Dạ Xuyên cũng được như ý, để Tô Nam đẩy xe cho hắn dạo quanh bờ sông Seine.

 

Tô Nam hoàn toàn chỉ là muốn ngắm cảnh, cũng tiện tránh nghe Ngô Đồ Đồ lải nhải, quá phiền phức!

 

Sau khi thoát khỏi đám người kia, sắc mặt Phó Dạ Xuyên rõ ràng tốt lên rất nhiều.

 

Phía trước là một người vô gia cư thân hình vạm vỡ, đầy hình xăm, đang say sưa kéo đàn vĩ cầm. Xung quanh có không ít người dừng lại xem.

 

Nếu tiếng đàn du dương, hòa cùng tiếng nước sông Seine róc rách, cảnh ấy hẳn sẽ khiến lòng người rung động, nhưng âm thanh này, vừa nghe đã biết chưa nhập môn, chẳng khác nào tiếng khóc than của một bà lão, the thé, t.h.ả.m thiết đến chói tai.

 

Tô Nam bất giác dừng lại, Phó Dạ Xuyên cũng cùng cô nghe một lúc, cả hai đều không chút biểu cảm.

 

Một khúc kết thúc, mọi người thở phào nhẹ nhõm, rồi lục tục tản đi.

 

Người vô gia cư liếc nhìn đôi chân của Phó Dạ Xuyên, lại ngó sang Tô Nam xinh đẹp rạng rỡ, ánh mắt đầy tiếc nuối và cảm thông, như thể đang thương thay cho một đóa hoa bị uổng phí.

 

Phó Dạ Xuyên mặt không đổi sắc, hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.

 

Người kia không nhịn được hỏi:

“Anh nghe hiểu tiếng đàn của tôi không?”

 

Nếu không hiểu thì đi cho rồi.

 

Hắn ta nhìn Phó Dạ Xuyên, ngoài gương mặt còn tạm được, những thứ khác chẳng có gì ra hồn, đặc biệt là đôi chân ấy, khiến hắn không khỏi khinh thường.

 

Phó Dạ Xuyên nhướng mày, khẽ cười khẩy:

“Khó nghe.”

 

Tửu Lâu Của Dạ

“Cái gì?” Gã kia cau mày, lạnh mặt, định bước tới lý luận.

 

Tô Nam kinh ngạc, không hiểu sao bầu không khí lãng mạn vừa rồi lại đột nhiên trở nên căng thẳng như sắp đ.á.n.h nhau.

 

“Rất khó nghe.” Giọng hắn bình thản, lạnh nhạt, ánh mắt hờ hững.

 

Người kia lập tức xắn tay áo, lộ ra đầy hình xăm, trông dữ tợn vô cùng, bước thẳng về phía họ.

 

“Xin lỗi, anh ta đầu óc có vấn đề, muốn đ.á.n.h thì đ.á.n.h anh ta đi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Nam khựng lại, nhanh chóng đẩy xe lăn của Phó Dạ Xuyên lùi về sau vài bước, chỉ tay về phía Trương Lịch phía sau, rồi kéo hắn chạy đi.

 

“Nam…”

 

Xe lăn xóc nảy, Tô Nam chẳng buồn quay đầu.

 

Phó Dạ Xuyên rốt cuộc không nhịn được mà gọi, nhìn cô mà cố nhịn cười.

 

Chạy gì chứ? Đây đâu phải tính cách của cô!

 

Tô Nam lạnh giọng:

“Tôi chưa bỏ mặc anh lại đó đã là tốt rồi. Quản gia Ngô Đồ Đồ cũng chẳng thuê cho anh vệ sĩ.”

 

Nghe thấy giọng cô lạnh nhạt, Phó Dạ Xuyên im lặng mấy giây, rồi thấp giọng nói:

“Quả thật là khó nghe.”

 

Hắn chỉ nói thật thôi, đường đường là tổng tài tập đoàn Phó thị, chẳng lẽ bắt hắn nói dối để dỗ vui một gã vô gia cư sao?

Không thể!

 

Tô Nam lạnh lùng nhìn hắn:

“Vậy tôi đẩy anh quay lại, anh tự nói với hắn ta đi.”

 

Cô vừa định đặt tay lên tay cầm xe thì hắn đã căng người nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn:

“Đừng…”

 

Hắn chợt cảm thấy mình bị xúc phạm, nhưng đối diện là Tô Nam, thôi kệ, bị x.úc p.hạ.m thì bị x.úc p.hạ.m đi.

 

“Nghe em, chúng ta không quay lại nữa. Em xem, dòng sông này đẹp thật đấy, chẳng phải giống một chuỗi dây chuyền kim cương sao?”

 

Nếu không phải vì đôi chân, hắn liệu có sợ? Nực cười!

 

Tô Nam khẽ cười lạnh, hèn hạ!

 

Hai người thong thả đi tới giữa cây cầu nhỏ, không khí ngập tràn sự lãng mạn tĩnh lặng. Khoảnh khắc ấy thật khiến người ta say mê, dường như thời gian cũng chậm lại.

 

Phó Dạ Xuyên nhìn cánh tay cô chống lên lan can cầu, đường nét khuôn mặt nghiêng thanh tú, đôi mắt sáng rực, khóe môi cong cong, cả người tỏa sáng rạng rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

 

Hắn khẽ mỉm cười, câu nói vẫn giấu trong lòng bỗng muốn thốt ra:

 

“So với em, bất kỳ ai chơi vĩ cầm cũng đều là rác rưởi.”