Có lẽ do tối qua mọi người chơi hơi quá, nên sáng hôm sau ai nấy đều dậy muộn. Bên ngoài, cơn mưa phùn vẫn rơi lất phất, kéo dài không dứt, dịu dàng mà ẩm ướt.
Có thể vì thời tiết, Phó Dạ Xuyên bỗng sốt cao. Ngô Đồ Đồ là người phát hiện đầu tiên, bác sĩ bận rộn suốt nửa ngày mới hạ được sốt.
Hắn không thể tiếp tục ra ngoài dầm mưa, chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, yếu đuối đến mức khiến người khác nhìn mà xót xa.
Tô Dịch Phong còn đặc biệt sang thăm mấy lần, khi Phó Dạ Xuyên tỉnh, giọng hắn khàn khàn, trầm thấp:
“Thật ra mưa cũng không sao, nếu chú thấy chán, con có thể cho người chuẩn bị xe, đi dạo ngắm cảnh cũng được.”
Tô Dịch Phong vỗ vai hắn:
“Thôi, cậu bệnh thế này rồi, tôi cũng sợ lây sốt mất.”
Phó Dạ Xuyên: “…”
Tửu Lâu Của Dạ
Ánh mắt hắn đảo một vòng quanh phòng, không thấy Tô Nam đâu, trong đôi mắt thoáng hiện nét thất vọng.
Tô Dịch Phong khẽ ho:
“Tiểu Nam nói muốn đến trường dạo một vòng, sau đó đi dự buổi họp lớp, đang chuẩn bị ra ngoài đấy.”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên khẽ lay động, ho khan mấy tiếng:
“Cho người đi cùng cô ấy…”
“Yên tâm, có Thường Lịch đi cùng rồi.”
“Cho cả Ngô Đồ Đồ đi.” Phó Dạ Xuyên lại ho thêm hai tiếng.
Ngô Đồ Đồ lập tức sáng mắt, nhanh chóng hiểu được ẩn ý của sếp, quả nhiên là thấu đáo vô cùng!
“Đúng đúng, Thường quán quân thì âm thầm bảo vệ, còn tôi bảo vệ công khai, đảm bảo Tô tiểu thư tuyệt đối an toàn! Hơn nữa, đến nơi đông người như trường học, Thường quán quân sao lanh bằng tôi được?”
Tô Dịch Phong có hơi do dự, thật sự không hiểu Ngô Đồ Đồ đi theo thì giúp được gì. Nhưng nghĩ đến chuyện Tô Nam từng bị tấn công, cẩn thận vẫn hơn. Thêm một người bảo vệ vẫn tốt hơn thiếu.
Ông dứt khoát gật đầu:
“Được, cậu đi đi.”
Ngô Đồ Đồ vội vàng đáp:
“Ngài yên tâm, có tôi ở đây, đừng ai mơ động đến Tô tiểu thư của chúng ta!”
Nói xong, anh ta chạy vụt ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Nam thu dọn xong, bước ra thì thấy Ngô Đồ Đồ đang đứng ở cửa, trừng mắt nhìn Thường Lịch.
Cô nhíu mày:
“Anh làm gì ở đây?”
Anh ta chẳng phải nên ở lại chăm Phó Dạ Xuyên sao?
Ngô Đồ Đồ cười hớn hở tiến lại gần, vỗ n.g.ự.c nói:
“Chủ tịch Tô lo cho sự an toàn của cô, nên bảo tôi đi theo bảo vệ. Tô tiểu thư cao quý thanh tao, khí chất và tâm hồn đều xinh đẹp như vậy, tuyệt đối không thể gặp nguy hiểm được!”
Tô Nan khẽ đảo lưỡi:
“Anh bảo vệ tôi sao?”
Cô thật sự khó tin, nhưng nhìn dáng vẻ chắc nịch của anh ta, đúng là không giống đang nói dối.
Không hiểu Tô Dịch Phong nghĩ gì mà để anh ta đi cùng.
Ngô Đồ Đồ tự tin cười, ngẩng cái cằm tròn trĩnh:
“Tất nhiên rồi! Đừng thấy tôi hơi béo, tuy không nhanh nhẹn lắm, nhưng tôi da dày mà, đạn b.ắ.n không thủng, kẻ xấu đ.á.n.h không c.h.ế.t. Quan trọng nhất là khí thế lạnh lùng nghiêm nghị của tôi, đủ để áp đảo kẻ địch ngay tức khắc!”
Tô Nam nghe mà nhức cả đầu, khóe môi giật giật:
“Muốn đi thì đi.”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Ngô Đồ Đồ vội vàng chạy theo, giành lấy túi xách trong tay cô, khom lưng đi phía sau:
“Làm gì có nữ vương nào tự xách túi, cẩn thận mỏi đôi tay ngọc ngà của cô, coi chừng vấp chân kìa…”
Phía sau, Thường Lịch liếc nhìn anh ta, khẽ cười khinh bỉ, đầy vẻ coi thường.
Mưa phùn mờ ảo trượt qua ô cửa kính xe, bóng cây lướt qua thân xe. Xe chạy rất êm, Thường Lịch ngồi ở ghế phụ phía trước, còn Tô Nam ngồi phía sau, nhìn những tin nhắn sôi nổi trong nhóm bạn học.
Nhiều người trong số họ đã về nước hoặc sang các quốc gia khác phát triển, số còn ở lại chẳng bao nhiêu, nhưng tình cảm vẫn thân thiết như xưa.
Đến trường, cô nhìn quanh mọi thứ, kiến trúc kiểu Âu cổ kính, bầu không khí học thuật trầm mặc, phong thái nghiêm cẩn tinh tế, tất cả đều toát lên sự trang trọng và sâu sắc.
Trường tiến sĩ của cô không nằm ở Pháp, nhưng vì theo giáo sư hướng dẫn sang đây học tập và mở rộng thị trường, cô đã lưu lại không ít ký ức sâu sắc nơi này.
Thường Lịch rất biết điều, giữ khoảng cách vừa đủ, không xa không gần.
Còn Ngô Đồ Đồ thì lại lạch bạch đi ngay bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại trầm trồ:
“Oa, cái đài phun nước này đẹp quá trời luôn đó!!!”