“Oa, tòa nhà này giống trong Harry Potter quá!”
Lời của Ngô Đồ Đồ khiến tâm trạng của Tô Nam, vốn đang chìm trong những ký ức buồn, rơi thẳng xuống đáy.
Cô không còn tâm trí nào để thưởng thức nữa, liền tăng tốc bước chân.
Vì sao Tô Dịch Phong lại đồng ý để Ngô Đồ Đồ đi theo chứ?
Tô Nam đi đến trước một tòa nhà nhỏ ở phía sau trường, kiến trúc tuy đơn giản nhưng tinh tế, rồi dừng lại.
Cô nghiêng đầu nhìn Ngô Đồ Đồ:
“Anh và Thường Lịch ở ngoài chờ, tôi gặp giáo sư xong sẽ ra.”
Ngô Đồ Đồ nghe xong, mặt mày nhăn nhó, lại c.ắ.n răng nói:
“Nhưng mà… Ài, cô Tô, giáo sư đó là nam hay nữ vậy? Hay là tôi đi mua ít quà gặp mặt, không thì cũng chẳng thể hiện được lòng hiếu khách của người nước Z ta.”
Tô Nam liếc nhìn anh ta:
“Trong túi tôi có lọ nước hoa tặng thầy ấy, lấy ra đi.”
Nước hoa? Là phụ nữ!
Ngô Đồ Đồ vui vẻ đưa túi lên:
“Hiếm khi gặp được, cô đừng lo, cứ trò chuyện thêm chút nhé!”
Cô cần gì phải lo cho bọn họ?
Tô Nam liếc anh ta thêm lần nữa, ở một nơi yên tĩnh và thanh nhã thế này, cô thật sự không muốn mắng người.
Cô đưa tay lấy túi rồi bước vào.
Ngô Đồ Đồ thở phào, quay lại nhắn tin cho Phó Dạ Xuyên:
“Phó tổng, cô Tô chỉ đơn giản đến gặp nữ giáo sư thôi. Trong lòng và ánh mắt cô ấy đều là anh, đối với người khác thì thờ ơ không để ý, suốt dọc đường cô ấy đã thở dài bảy lần, chắc là nhớ anh quá rồi. Anh mau khỏe lại nhé.”
Gửi xong, anh ta nhàn nhã chạy đi tìm Thường Lịch.
“Thường quán quân, ăn kem không? Tôi mời nhé…”
Thường Lịch lạnh giọng:
“Cút.”
…
Trong thư viện, Tô Nam nhìn người đàn ông ngồi ở góc trong cùng, dáng hơi khom, thân hình gầy gò, trước mặt là chiếc máy tính, ngón tay đang gõ lách cách, màn hình đầy những đoạn mã rối rắm.
Cô chợt thấy lại hình bóng vị giáo sư của ba năm trước, thật sự chẳng khác gì.
Trong lòng cô bỗng bình tĩnh hơn hẳn.
Tửu Lâu Của Dạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lam Ứng?”
Người đàn ông khựng lại, quay đầu lại, mái tóc rối bù, râu mọc lởm chởm, nhưng khi thấy Tô Nam, đôi mắt mệt mỏi ấy chợt sáng lên.
“Tô?”
Tô Nam mỉm cười, bước tới ôm anh một cái.
“Không báo trước, em biết chắc thầy sẽ ở đây.”
Lam Ứng cười, ngũ quan anh rất thanh tú, nhưng chưa bao giờ bận tâm đến vẻ ngoài, nên trông có phần mệt mỏi và buông thả.
Nhìn kỹ, ánh mắt anh vẫn sắc bén, sáng như ưng.
Anh là giáo sư thiên tài của Harvard, đến đây khảo sát và kiêm nhiệm giảng dạy, song vẻ ngoài lại cực kỳ giản dị.
Anh ngồi dựa hờ, hai chân vắt ra, nụ cười có chút phóng túng:
“Tôi từng nói rồi, em là học trò cuối cùng của tôi, tôi không còn sức để đào tạo ai khác nữa.”
Tô Nam lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi.
“Nước hoa Aivermary, mẫu cuối cùng của dòng đó ạ, thầy vẫn đang sưu tầm bộ này mà nhỉ?”
Ánh mắt Lam Ứng khẽ tối lại, nhìn cô một thoáng, khóe môi hơi trùng xuống, mang theo chút bi thương.
“Tô, cảm ơn lòng tốt của em. Nhưng… anh ấy đã mất ba tháng trước rồi. Tôi sưu tầm dòng này là vì anh ấy, giờ anh ấy không còn thấy được nữa.”
Tay Tô Nam khựng lại.
Lam Ứng và người bạn trai của anh từng vượt qua biết bao rào cản lễ giáo mới có thể ở bên nhau, đến đây dạy học cũng là vì người đó.
Vậy mà, lại kết thúc nhanh như vậy sao?
Lam Ứng mỉm cười, nhận lấy chiếc hộp:
“Không sao, tôi sẽ nói với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ vui lắm.”
Tô Nam gật đầu:
“Xin lỗi, em…”
“Không sao. À, em đến đây làm gì?”
“Đi chơi thôi.”
“Với ai? Vị Phó tiên sinh dũng cảm mà em thích sao?”
“Người em thích đã c.h.ế.t rồi ạ.” Cô khẽ đáp.