Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 448: Bạn Xấu Xí



 

Thương Khiêm nhìn cô một cái, cũng mỉm cười: “Những cách làm Lam Ứng phát điên, chắc đều là cô nghĩ ra hết đúng không?”

 

Tô Nam cười cong mắt: “Anh ấy tính khí quá kỳ quặc, phải dạy dỗ một chút.”

 

Thương Khiêm gật đầu đồng tình.

 

Hai người vừa ra khỏi cửa, Ngô Đồ Đồ liền chạy tới.

 

“Ôi trời, cô Tô cuối cùng cũng ra rồi, Phó tổng đang sốt ruột lo cô chưa ăn gì, sợ cô đói, lo lắng không chịu được! Một người đàn ông tốt, chu đáo, ấm áp và giàu có như anh ấy thật hiếm có mà.”

 

Tô Nam liếc anh ta một cái, ánh mắt nhẹ nhàng mà cảnh cáo:

 

“Vậy thì để anh ta tuyệt chủng luôn đi!”

 

Ngô Đồ Đồ ấp úng, co cổ lại, cảm giác răng mình đau ê ẩm.

 

Anh ta liếc Thương Khiêm một cái, khịt khịt, đi tới đứng giữa Tô Nam và Thương Khiêm, ngăn hai người ra.

 

Ba người đi cùng nhau, hai bên cao ráo, nổi bật, còn giữa là anh chàng lùn mập như tấm vách ngăn.

 

Thật sự phá hỏng một bức tranh đẹp, mà Ngô Đồ Đồ vẫn hoàn toàn không hay biết.

 

Anh ta nhảy nhót như con chuột đồng.

 

“Thương tổng, không ngờ anh cũng ở đây, cô Tô không phải đến thăm thầy sao, thật trùng hợp quá ha ha ha!”

 

Thương Khiêm im lặng bước tiếp, hoàn toàn không định đáp lại.

 

Tô Nam thề lần sau tuyệt đối sẽ không dẫn Ngô Đồ Đồ đi cùng nữa.

 

Cô nhìn cảnh bên kia, càng không muốn nghe lời anh ta.

 

Niềm tự tin của Ngô Đồ Đồ lại một lần nữa bị dập tắt.

 

Anh ta liếc một cái, bỗng nhìn thấy Thường Lịch phía sau, đưa cánh tay mập mạp ra vẫy.

 

“Thường quán quân, chụp cho chúng tôi một tấm đi, lần hiếm hoi cô Tô xuất hiện, tất nhiên phải lưu lại làm kỷ niệm chứ.”

Tửu Lâu Của Dạ

 

Thường Lịch nhíu mắt nhìn Tô Nam.

 

Tô Nam do dự một chút, nhìn anh gật đầu.

 

“Được, chụp một tấm đi.”

 

Thường Lịch bình tĩnh rút điện thoại, Thương Khiêm cũng không rời đi, tỏa ra khí chất lạnh lùng cao quý, đang phân vân có nên đi không, Tô Nam mời anh:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thương tổng, cùng chụp nhé?”

 

Thương Khiêm hạ mắt, chỉ hai giây, liền vui vẻ đồng ý.

 

Anh bước tới, đứng gần cô.

 

Vẻ mặt Ngô Đồ Đồ vui mừng có chút cứng đơ, nhưng nhanh chóng lấy lại tự tin.

 

Cô Tô mời Thương Khiêm chỉ là khách khí, chắc chắn là vậy!

 

Anh ta vui vẻ giơ tay lên đầu, tạo hình trái tim bầu dục, nụ cười rạng rỡ trên mặt, chuẩn xác biểu lộ tình cảm chân thành.

 

Có thể đứng chung khung hình với cô Tô, cũng là ba đời có phúc!

 

Thương Khiêm bị Ngô Đồ Đồ chắn ở giữa, khí chất lạnh lùng cao quý vẫn không giấu được, hắn đứng đó, như những lần trước, bình tĩnh và sang trọng để đối phó với truyền thông chụp hình.

 

Thường Lịch giơ điện thoại, nhưng chần chừ chưa nhấn nút. Cánh tay Ngô Đồ Đồ hơi run.

 

“Thường quán quân, chưa xong sao?”

 

Thường Lịch lặng lẽ hạ điện thoại.

 

“Xấu quá!”

 

“Xấu cái gì, chỗ nào xấu, sao anh dám nói xấu với cô Tô? Anh không biết chữ đó không thuộc về một tiểu tiên nữ xinh đẹp sao?” Ngô Đồ Đồ nghiêm túc dạy dỗ Thường Lịch.

 

Thường Lịch nhíu mắt: “Là cậu xấu xí.”

 

Bầu không khí lập tức đông cứng.

 

Ngô Đồ Đồ tức giận, hai tay chống hông, mặt mũi sượng sùng: “Không tin được!”

 

Anh ta chạy đến, nhất định phải lý luận với Thường Lịch, nhưng chưa tới chỗ Thường Lịch, anh ta đột nhiên giơ điện thoại, đèn flash lóe lên, hình ảnh đóng khung, chụp xong.

 

Thường Lịch bình thản hạ điện thoại.

 

“Bây giờ mới đẹp.”

 

Nói xong, anh đi vòng qua Ngô Đồ Đồ, đưa điện thoại cho Tô Nam.

 

“Đây ạ.”

 

Tô Nam nhận lấy, nhìn một cái, mỉm cười.