Thường Lịch vẫn đứng yên, như một tảng đá vững chãi, Ngô Đồ Đồ không chịu thua, đi vòng quanh anh.
“Ăn đi mà, cô Tô chắc còn lâu mới ra đâu. Con gái mà, có cả đống chuyện để tám ấy! Cái này ngọt lắm luôn đó!”
Thường Lịch vẫn không hề động đậy.
Ngô Đồ Đồ dứt khoát c.ắ.n ngay một miếng trước mặt anh, định dụ anh thèm: “Trời ơi, ngon quá trời luôn!”
Thường Lịch liếc anh ta một cái lạnh lẽo, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm qua tấm kính không xa.
Qua lớp kính đó, có thể thấy ba người bên trong đang nói chuyện vui vẻ.
Ngô Đồ Đồ nuốt xuống một ngụm, vô thức quay đầu nhìn theo ánh mắt anh.
Bỗng chốc, sắc mặt anh ta thay đổi, bàn tay run lên, hai cây kem to tướng rơi bịch xuống đất!
Đàn ông? Sao lại có đàn ông ở đó?
Khoan đã, người ngồi cạnh cô Tô… lại là Thương Khiêm?!
Như một tiếng sét giữa trời quang, đ.á.n.h thẳng vào tim Ngô Đồ Đồ!
Không, không thể nào!
Thường Lịch liếc anh ta một cái, khinh khỉnh: Thật mất nết!
Ngô Đồ Đồ không còn nhận ra gì nữa, lảo đảo bước lên hai bước, mặt trắng bệch, chỉ tay run rẩy về phía tấm kính.
“Sao lại thế này? Thương tổng đến khi nào vậy? Còn người đàn ông ngồi cạnh cô Tô là ai?”
Sao đột nhiên lại xuất hiện hai “con đực” thế này chứ?!
Thảm rồi! Nếu để Phó Dạ Xuyên biết anh ta lơ là nhiệm vụ, chắc chắn sẽ rút d.a.o c.h.é.m tim anh ta mất thôi!
Ngô Đồ Đồ không dám tưởng tượng nổi vẻ mặt của Phó Dạ Xuyên, giọng run run quay sang Thường Lịch, sắp khóc đến nơi.
“Nói gì đi chứ…”
Thường Lịch nhìn anh ta đầy khinh thường: “Chưa ai vào cả, Thương tổng vẫn ở trong đó từ đầu.”
Vẫn ở trong đó từ đầu!
Ngô Đồ Đồ ngước nhìn bầu trời u ám, tâm trạng cũng ảm đạm theo.
Sáng nay rời khỏi biệt thự không thấy Thương Khiêm và con trai hắn, bọn họ còn tưởng là hai cha con ngủ nướng, ai mà ngờ… người ta lại đi trước một bước rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngô Đồ Đồ thở dài thườn thượt, lần đầu tiên nghi ngờ năng lực chuyên nghiệp của mình.
Tửu Lâu Của Dạ
Không được! Anh ta vẫn rất giỏi! Nếu mất đi sự tin tưởng của Phó tổng, chắc c.h.ế.t đói mất!
Phải tin vào bản thân, phải chứng minh mình xứng đáng, ngoài mình ra, ai có thể khiến Phó tổng và cô Tô quay lại với nhau chứ?!
Chưa đầy một phút, Ngô Đồ Đồ đã tự tha thứ cho chính mình, nhanh chóng vực dậy tinh thần.
Phải dấn lên, phải giữ cô Tô thật chặt trong tay Phó tổng!
Ừ, chính là vậy!
Thường Lịch mặt không cảm xúc nhìn Ngô Đồ Đồ lên cơn thần kinh, tâm trạng thay đổi như chong chóng, người này chắc chắn có vấn đề tâm lý.
Anh quay sang hướng khác, tiếp tục quan sát an toàn cho Tô Nam.
Ngô Đồ Đồ hít sâu một hơi, chuẩn bị bước vào. Không thể để cô Tô ở trong đó thêm nữa, nguy hiểm lắm!
Nhưng chưa kịp đến cửa, điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Tiểu tiên nữ xinh đẹp, tao nhã Cô Tô:
[Ở ngoài chờ, không được vào.]
Sáu chữ, khiến tâm trạng anh ta rơi thẳng xuống đáy vực.
Ngô Đồ Đồ ủ rũ quay lại, ngồi phịch xuống tảng đá, ánh mắt ai oán nhìn qua lớp kính vào bên trong, cô ấy thật nhẫn tâm quá đi!
Tô Nam nhẹ nhàng cất điện thoại, mỉm cười nhìn Lam Ứng đang thao thao bất tuyệt, trong ánh mắt thấp thoáng bóng dáng của chàng thiếu niên thiên tài năm nào.
Khoảng hơn một tiếng sau, Lam Ứng dừng lại, khô cả họng, còn Tô Nam và Thương Khiêm thì vẫn mặt không cảm xúc, thỉnh thoảng chỉ gật đầu lấy lệ.
Hừ, đúng là hai học trò chẳng ra gì!
Lam Ứng gõ bàn, ho khẽ hai tiếng: “Được rồi, tôi còn nhiều việc lắm, hai người chưa đi sao?”
Tô Nam và Thương Khiêm cùng lúc đứng dậy: “Tạm biệt.”
Không một lời khách sáo, lập tức rời đi.
Lam Ứng khẽ cười lạnh: “Lần sau đừng có đến tìm tôi nữa!”
Tô Nam bật cười, đôi mày cong cong, trông vừa rạng rỡ vừa tinh nghịch.
“Nghe lời thầy.”