Thực ra, Tô Nam đã nói không biết bao nhiêu lần rằng cô không còn thích Phó Dạ Xuyên nữa, nhưng chẳng ai tin. Lẽ nào họ nghĩ cô đang giận dỗi sao?
Ngay lúc Thương Khiêm tưởng cô sẽ không trả lời, Tô Nam khẽ cười.
Trong ánh mắt cô là vẻ rực rỡ kiêu ngạo, sự tự tin như ăn sâu vào máu, ẩn chứa sức bật mạnh mẽ và sắc bén.
“Nếu thích một người là phải thích cả đời, vậy Thương Tổng, vợ anh mất rồi, anh thật sự không định tái hôn sao?”
Câu hỏi của cô cũng vô lễ không kém, nhưng Tô Nam không có cách nói mềm mỏng nào hơn để diễn đạt cảm xúc của mình.
Tửu Lâu Của Dạ
Bởi vì khi nghe câu hỏi vừa rồi, cô chỉ có một cảm giác… Cô muốn mắng người!
Thương Khiêm ngẩn ra một chút, hơi sững lại.
Hắn không tức giận, cũng không có bất mãn nào khác, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, ôn hòa như gió xuân.
“Hiểu rồi.”
Hắn không cần trả lời, cả hai đều biết đáp án.
Nhất là Thương Khiêm, trong lòng hắn mơ hồ nảy sinh một cảm xúc không tên.
Hắn chưa tái hôn vì chưa gặp người phù hợp, với thân phận và địa vị của hắn, không cần phải miễn cưỡng hay liên hôn.
Ở phía sau, Ngô Đồ Đồ theo xa xa mà sốt ruột đến muốn phát điên, dù nghe được câu trả lời của Tô Nam, nhưng anh ta vẫn không hiểu, rốt cuộc ý là gì? Sao cô Tô lại hỏi chuyện tái hôn của Thương Khiêm chứ?
Đúng rồi! Nhất định là cô đang mỉa mai Thương Khiêm vừa mất vợ, đừng có mơ tưởng đến cô!
Vậy còn Phó Dạ Xuyên… Chẳng lẽ cô thích ngài ấy? Loại thích nhưng ngại không dám nói thành lời ấy! Ừ, nhất định là vậy!
Bên trong lâu đài, bệnh tình của Phó Dạ Xuyên vừa mới đỡ hơn, quản gia và người hầu trong lâu đài chăm sóc vô cùng chu đáo, không dám sơ suất chút nào.
Hắn dựa vào ghế da, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt kiên định nhìn vào email Trần Miễn gửi đến.
Chuông điện thoại reo mãi, hắn liếc nhìn, là Lục Kỳ.
Hắn dời mắt đi, không để ý, nhưng Lục Kỳ gọi hết cuộc này đến cuộc khác, như thể không bắt máy thì không chịu được.
Phó Dạ Xuyên cau mày, tắt máy tính, sắc mặt trầm xuống rồi nhấc điện thoại lên, giọng hắn trầm lạnh:
“Nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không thì hắn không bỏ qua dễ dàng.
Lục Kỳ sững lại một chút, giọng kích động xen lẫn căng thẳng:
“Cậu đang làm gì đấy? Cậu với Tô Nam đi sang nước F sao?”
Phó Dạ Xuyên lạnh nhạt: “Ừ, không có chuyện gì nữa thì cúp.”
“Trời ơi! Cậu không đi Tam Á với tôi, cậu lại đi du lịch với Tô Nam? Cậu đúng là vì sắc quên bạn!”
Lục Kỳ la lớn: “Nhưng mà này, cậu đi với Tô Nam, sao Thương Khiêm cũng đi? Quan hệ của ba người các cậu phức tạp quá, tôi thật sự xem không hiểu!”
Bàn tay Phó Dạ Xuyên đang chuẩn bị cúp máy bỗng khựng lại, sắc mặt lập tức lạnh đen.
“Cậu biết kiểu gì?”
Chuyến đi này gần như không ai biết, mà Thương Khiêm chắc chắn không đi khoe khoang khắp nơi.
“Thì… ai cũng biết rồi, Tô Nam đăng hình lên mạng xã hội đó, cậu chưa xem sao?”
Lục Kỳ dừng lại, giọng nhỏ dần: “Tôi quên mất, cô ấy chặn cậu rồi nhỉ…”
Mặt Phó Dạ Xuyên đen lại, u ám đến mức đáng sợ.
“Hình nào?”
Lục Kỳ mím môi, cảm nhận được sự nguy hiểm bên kia điện thoại, không còn dám hóng chuyện nữa.
“Là… là hình cô ấy chụp chung với Thương Khiêm, nhìn cứ như công khai quan hệ ấy. Trong giới mọi người đang đồn rằng… cô ấy và Thương Khiêm đang quen nhau?”
Giọng càng lúc càng nhỏ, qua điện thoại mà Lục Kỳ còn cảm nhận được cái lạnh đè nặng khiến người ta run rẩy.
Ngón tay Phó Dạ Xuyên nhúc nhích, hắn nói:
“Gửi hình cho tôi.”
“À… được được…”
Lời còn chưa dứt, Phó Dạ Xuyên đã cúp máy.