Tấm ảnh được gửi đến điện thoại của Phó Dạ Xuyên.
Vừa nhìn thấy, sắc mặt hắn lập tức sa sầm, ánh mắt phủ lên một tầng lạnh buốt như băng.
Dưới màn mưa mờ ảo, hai người trong ảnh đều đẹp chói mắt. Họ đứng cạnh nhau, cùng mỉm cười, sự ăn ý tự nhiên đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Ánh mắt giao nhau kia… không thể là giả được, ánh mắt quen thuộc ấy còn mang theo cả cảm giác hận gặp nhau quá muộn.
Bọn họ… thân đến mức nào rồi?
Gương mặt Phó Dạ Xuyên căng chặt, khó coi đến cực điểm.
Một lúc lâu sau hắn mới động đậy, cầm điện thoại gọi cho Ngô Đồ Đồ.
“Chào Phó tổng! Anh có phải đang nhớ cô Tô rồi không? Cô ấy rất tốt, còn nhờ tôi gửi lời nhớ nhung của cô ấy đến anh nữa.”
Qua vài giây im lặng, Ngô Đồ Đồ cảm thấy không ổn.
Cuối cùng Phó Dạ Xuyên lạnh lùng mở miệng:
“Ngô Đồ Đồ, cậu dám coi tôi là thằng ngốc để qua mặt sao? Muốn c.h.ế.t đuối sớm ở sông Seine hả?”
“Phó… Phó tổng, anh… làm sao vậy, cô ấy làm sao rồi?”
Trong lòng Ngô Đồ Đồ hoảng loạn, chẳng lẽ chuyện cô Tô gặp thầy hướng dẫn đẹp trai và gặp Thương Khiêm bị lộ rồi?
“Ha!”
Phó Dạ Xuyên cười lạnh, đó là cơ hội cuối cùng hắn cho anh ta.
Ngô Đồ Đồ nghiến răng:
“Đúng là có chút… trục trặc nhỏ, nhưng mọi thứ hoàn toàn trong tầm kiểm soát! Cái ông thầy thích nước hoa kia nhất định là gay đó!”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên hơi trầm xuống, xem ra còn thu hoạch thêm thông tin?
“Tôi cũng là sau này mới biết đó là đàn ông, nhưng mà tôi xem kỹ rồi, mọi mặt của tên đó đều không thể so với anh, và họ hoàn toàn không có tiếp xúc thân mật nào đâu!”
Ngô Đồ Đồ vội vàng giải thích, chuyện này hoàn toàn là thật.
Giọng Phó Dạ Xuyên trầm thấp, vừa lạnh vừa chí mạng:
“Vậy còn người kia?”
Hắn quả nhiên biết rồi!
Ngô Đồ Đồ nhắm mắt. Nhìn bóng dáng hai người đi phía trước… quá xứng đôi! Không trách được anh Cường nhà họ nói hợp nhau.
Nhưng nếu đổi thành Phó Dạ Xuyên đứng cạnh Tô Nam thì… còn xứng hơn!
“Thương tổng… chắc là tình cờ gặp thôi, nhưng Phó tổng yên tâm, tôi luôn theo sát cô Tô. Cô ấy còn nhắc đến vợ quá cố của Thương tổng, nhất định nói chuyện không vui đâu.”
Anh ta thao thao bất tuyệt phân tích, khẩu khí cũng giải thích rõ ràng, khóe môi Phó Dạ Xuyên cuối cùng mới bớt căng cứng, hơi thở dần ổn định lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng, hắn mất kiên nhẫn:
“Được rồi, bảo vệ cô ấy cho tốt.”
“Vâng vâng, anh cứ yên tâm!”
“Về sớm.”
Phó Dạ Xuyên cúp máy, nhưng n.g.ự.c vẫn nặng nề khó chịu, như có gì đó đè ép. Anh mở khung chat với Tô Nam, vào rồi lại thấy trống trơn.
Không phải chặn, là giới hạn quyền xem, nên hắn… không thấy được gì cả.
Ngực nghẹn lại, bực đến khó thở.
…
Tô Nam nhìn thời gian còn sớm, định đi mua ít quà.
Đến ngã tư đèn đỏ, cô quay sang nhìn Thương Khiêm:
“Thương tổng nếu bận thì cứ đi trước.”
Thương Khiêm nhíu mày: “Không về lâu đài sao?”
Tửu Lâu Của Dạ
“Chiều tôi đi mua quà, tối còn đi họp lớp.”
Thương Khiêm gật đầu, hiểu ý: “Tôi cũng có khách phải gặp, vậy tạm biệt.”
Hai người cúi chào nhau lịch sự, gọn gàng, không chút dây dưa.
Thương Khiêm vừa đi, Ngô Đồ Đồ lập tức chạy đến, không biết từ đâu lôi ra một cái ô, giơ lên che trên đầu Tô Nam.
“Tóc cô Tô đẹp và tinh xảo thế này, một sợi cũng không thể để bị ướt. Cô Tô, giờ chúng ta đi đâu tiếp hả?”
Tô Nam nhìn anh ta một cái, cạn lời, rồi quay người bước đi.
Cô quá quen chỗ này nên không cần bản đồ, đi thẳng đến trung tâm mua sắm.
Ngô Đồ Đồ phấn khởi, đây là lúc anh ta thể hiện tài năng!
Dọc đường, anh ta chọn quà giúp cô, tư vấn liên tục.
Tô Nam từ khó chịu, đến chấp nhận, đến nghe theo, cuối cùng cảm thấy… nếu Ngô Đồ Đồ đi bán hàng, chắc giàu lâu rồi!
Đằng sau, Thường Lịch xách đầy túi lớn túi nhỏ, khí thế lạnh lùng đáng sợ.
Ngô Đồ Đồ còn không quên quay lại quát:
“Nhanh lên đi Thường quán quân, xách mấy cái túi mà làm như sắp mệt c.h.ế.t ấy!”