Tô Nam vô thức đưa tay đỡ bình truyền cho hắn,, kim trên tay phải suýt nữa rơi ra, m.á.u rịn ra thành giọt.
Sắc mặt hắn tái nhợt, môi mỏng mím chặt, khi thấy cô bước vào, trong mắt hắn thoáng lóe lên ánh sáng.
“Tô Nam, mời vào…”
Hắn lùi lại vài bước rồi nằm xuống giường.
Cô đứng ở cửa, nhìn thấy Phó Dạ Xuyên cố gắng treo lại bình truyền lên giá, đành bất lực bước tới giúp hắn.
Sau đó cúi đầu nhìn hắn.
“Phó tổng, cơ thể anh khá hơn chưa?”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên khẽ d.a.o động, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ.
“Ừm, khá hơn rồi. Em không bị lạnh chứ?”
Phó Dạ Xuyên ngẩng mắt, sắc mặt vẫn tái nhợt, giọng nói khàn khàn.
Khoảnh khắc Tô Nam nhìn hắn, ánh mắt hắn phủ một tầng u buồn nhàn nhạt, khiến người ta không khỏi mềm lòng.
“Không.”
Tim Tô Nam khẽ run lên mất kiểm soát, sau đó cô làm như không có chuyện gì, đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Ngô Đồ Đồ bưng một bát cháo bước vào, nhìn Phó Dạ Xuyên yếu ớt mà đau lòng vô cùng.
“Phó tổng, anh phải cố lên. Tô tiểu thư biết những gì anh đã làm vì cô ấy, cảm động đến mức nước mắt ròng ròng, luôn muốn cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Một người đàn ông ưu tú và rộng lượng như vậy, muốn cô ấy không để ý cũng khó lắm!”
Tô Nam cau mày, nhìn Ngô Đồ Đồ đầy bất lực.
Bầu không khí nghiêm túc vừa rồi bị quét sạch.
Ngô Đồ Đồ chớp mắt ra hiệu, ý là bảo cô phối hợp, chăm sóc người bệnh một chút.
Tô Nam mím môi, giọng điệu nhạt nhẽo:
“Không có, tôi nghe nói hot search là do anh cho gỡ xuống. Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Phó Dạ Xuyên cười nhạt.
Ngô Đồ Đồ đưa bát cháo cho Tô Nam, rồi lấy cớ rời khỏi phòng ngay.
Phó Dạ Xuyên liếc nhìn bát cháo, đưa tay đang cắm kim ra, tay còn đang run.
Tô Nam khẽ nhíu mày. Dáng vẻ hắn rất bình thản, nhưng trong mắt lại thấp thoáng sự mong chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô nhìn Phó Dạ Xuyên, vị tổng tài lạnh lùng nay lại phủ đầy vẻ yếu ớt và bất lực.
Lòng cô mềm xuống, dù sao hắn cũng bị thương vì cô, cô không thể quá nhẫn tâm.
Cô bê bát cháo đưa cho hắn, bên trong có sẵn thìa, hắn hoàn toàn có thể tự ăn.
Đây đã là mức kiên nhẫn lớn nhất của cô rồi.
Phó Dạ Xuyên bình thản nhìn cô, đưa tay còn lại lên, dấu kim trên tay hiện rất rõ, tay kia cũng đang run.
“Bên này không còn sức.”
Hôm nay hắn chịu không ít đau đớn. Tô Nam im lặng vài giây, rồi thu bát cháo lại.
Đúng lúc Phó Dạ Xuyên tưởng cô sẽ đổi tay cầm thìa để đút cho hắn thì bất ngờ nghe cô gọi lớn ra ngoài:
“Thường Lịch!”
Không khí lặng đi vài giây, đông cứng.
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên khựng lại.
Ngực hắn thắt lại, hắn hiểu cô định làm gì.
Không, tuyệt đối không được! Hắn thà c.h.ế.t đói còn hơn!
Nhưng giây tiếp theo, Thường Lịch đã xuất hiện trước mắt.
Tửu Lâu Của Dạ
“Đại tiểu thư, có gì dặn dò?”
Bộ dạng anh ta vẫn như mọi khi, lạnh lùng, nghiêm nghị, không chút cảm xúc.
Tô Nam đưa bát cháo cho anh: “Lại đây, thay tôi đút cháo cho Phó tổng.”
Cô nói rất tự nhiên.
Thường Lịch nhíu mày đến mức xoắn cả lại, trông có vẻ vô cùng không tình nguyện, nhưng lệnh của đại tiểu thư, anh ta không thể không nghe.
Huống hồ chiếm tiện nghi của anh ta, còn hơn chiếm tiện nghi của đại tiểu thư!
“Rõ!”
Anh ta đáp rất to, như ôm theo quyết tâm ra chiến trường, nhưng anh ta còn chưa kịp ngồi xuống chỗ Tô Nam vừa ngồi thì Phó Dạ Xuyên mặt đã đen lại, giật lấy bát cháo, ngửa đầu uống cạn một hơi, không chút do dự.
Đôi mắt dài hẹp mang theo vẻ lạnh lẽo, rõ ràng có chút tức giận.
“Ra ngoài!”
Hắn nói với Thường Lịch.