Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 455: Tôi Rất Vui Lòng



 

Thường Lịch nhìn về phía Tô Nam. Tô Nam nhướng mày ra hiệu, anh lập tức nhanh chân rời đi.

 

Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí mang chút lạnh lẽo.

 

Tô Nam khẽ cười:

“Anh ăn xong rồi thì tôi mang bát ra ngoài nhé, nghỉ sớm đi.”

 

Cô thong thả đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng, hoàn toàn không để ý trong đôi mắt lạnh lùng của Phó Dạ Xuyên thấp thoáng một tia uất ức, rồi lại tan đi như làn sương.

 

Tất cả như ngay trước mắt, nhưng hắn lại chẳng thể nắm được gì.

 

“Tô Nam…”

 

Giọng hắn khàn khàn, yếu ớt.

Cô dừng bước, quay đầu nhìn lại.

 

“Sao nữa?”

 

“Bức ảnh đó… tại sao em lại đăng lên?”

 

Khóe môi Phó Dạ Xuyên mím thành đường thẳng. Ánh mắt đen sẫm, như có mực đang dâng lên, chứa đựng tình cảm sâu không thấy đáy.

 

Hắn không phải không để ý, hắn là không dám hỏi, bởi ngay cả kết quả, hắn cũng sợ mình gánh không nổi.

 

Tô Nam cong môi cười, hất nhẹ mái tóc, ánh cười càng sâu hơn.

 

“Bởi vì… là người mới mà.”

 

Nếu một câu nói dối có thể khiến Phó Dạ Xuyên hoàn toàn buông tay, vậy cô cũng chấp nhận lấy đó làm lý do, để hắn biết khó mà lui.

 

Trong khoảnh khắc, sắc mặt hắn càng trắng bệch, nỗi tổn thương trong đôi mắt không hề che giấu.

 

Ngực hắn như bị đá tảng đè nặng, nghẹn đến không thở nổi.

Đuôi mắt lập tức đỏ lên, cố gắng kiềm nén nỗi bi thương dâng trào.

 

Bàn tay siết chặt, rồi lại vô lực buông xuống.

 

Hắn thậm chí không biết mình còn phải cố gắng thế nào nữa?

 

Tô Nam là tự do, chính tay hắn đã buông để cô tự do, quả đắng này, hắn đã nếm từng chút một, đắng đến tuyệt vọng.

 

Phòng bệnh lặng như tờ, Tô Nam nhìn hắn một cái, giọng nhàn nhạt:

 

“Rồi ai cũng sẽ đến ngày đó thôi, khi có người mới xuất hiện. Phó tổng nên chuẩn bị sớm đi.”

 

Chuẩn bị để đón nhận cuộc sống mới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói xong, cô xoay người bước ra khỏi phòng.

 

Vừa đóng cửa lại, cô ngẩng đầu, liền thấy “người mới” của mình đang đứng đối diện, có vẻ đã đứng được một lúc rồi.

 

Vậy thì… những lời cô nói ban nãy…

 

Ánh mắt Tô Nam khẽ run, trong lòng thoáng chột dạ.

 

Giữa hai người bỗng xuất hiện một thứ không khí kỳ lạ, khó diễn tả.

 

Thương Khiêm lên tiếng trước, giọng bình thản ôn hòa:

 

“Tôi vốn định vào chào Phó tổng trước khi đi, nhưng bên trong có người nên đợi một chút.”

 

Tô Nam rất muốn giả vờ bình tĩnh, nhưng không nổi, cô khẽ c.ắ.n môi, gượng cười:

Tửu Lâu Của Dạ

 

“Thật ngại quá, làm phiền anh rồi, tôi đã xóa bức ảnh đó rồi, vừa rồi tôi chỉ là…”

 

Chỉ là tùy tiện kiếm cái cớ mà thôi.

 

Thương Khiêm nói:

“Không sao, tôi rất vui lòng.”

 

Giọng hắn vẫn nhạt, nhưng có một thứ gì đó không giống lạnh lùng.

 

“Hả?”

 

Tô Nam không nhịn được kinh ngạc, cô nghe nhầm sao?

 

Ánh mắt Thương Khiêm hướng thẳng vào cô, nụ cười cao quý mà ôn hòa, mang theo sự hấp dẫn khó cưỡng:

 

“Nếu điều đó giúp cô thoát khỏi sự quấy rầy của người khác, tôi rất sẵn lòng. Dù sao cô cũng là chị gái của Mike.”

 

Ý tứ rõ ràng: Vì cô là ân nhân cứu mạng Mike nên hắn không để bụng.

 

Tô Nam ngẩn người rồi thở phào.

Hóa ra là vậy, hắn đã nhìn ra mục đích của cô.

 

Cô khôi phục nét tự nhiên, mỉm cười:

“Cảm ơn anh đã không trách tôi.”

 

“Sao lại trách chứ, nếu cô cần, tôi lúc nào cũng có thể phối hợp diễn với cô.”

 

Thương Khiêm nói một cách rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống nói đùa.