Hồng Ý Hoan toàn thân ướt sũng, run lẩy bẩy, bộ dạng tội nghiệp khiến người ta khó mà không động lòng.
Không khí lặng đi một nhịp, nghe Lục Kỳ thở phào thật dài, may quá, không phải nhằm vào hắn ta.
Nhưng ánh mắt Phó Dạ Xuyên lại lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào khoảng không, chẳng hề đặt trên người phụ nữ kia.
Môi hắn mím chặt, sắc mặt đen lại, lạnh như băng, trong biểu cảm còn ẩn một tia buồn không ai nhận ra. Hồn hắn như đã bay đi đâu mất.
Trong sảnh tiệc, tiếng cười nói vẫn rộn ràng náo nhiệt, ai mà ngờ bên này lại là cảnh tượng thế này?
Lục Kỳ vô thức chạm vào lưng Phó Dạ Xuyên, ý hỏi phải làm gì.
Phó Dạ Xuyên hơi nhíu mày, Lục Kỳ liền ho nhẹ một tiếng.
“Lão Phó, cậu xem chuyện này…”
Tiếng nức nở của Hồng Ý Hoan không ngừng, ánh mắt bi thương nhìn về phía hắn.
Giọng Phó Dạ Xuyên lạnh như băng.
“Đây là buổi tiệc của cậu, đừng hỏi tôi.”
Lục Kỳ sững lại: “Không phải… cô ta vừa ở cùng cậu sao?”
Phó Dạ Xuyên liếc hắn ta một cái, ánh mắt mang theo cảnh cáo.
“Bọn tôi không quen.”
Nói xong, hắn tự đẩy xe lăn, mặt không cảm xúc rời đi.
Lục Kỳ đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, nhất thời không biết phải xử lý thế nào.
Tiếng khóc của Hồng Ý Hoan càng lớn, nghe như còn mang theo mấy phần đau lòng.
“Có thể cho tôi một cái áo khoác không? Tôi cần làm khô quần áo.”
“Được, trên lầu có phòng trống, cô lên đó chỉnh lại đi.”
Không thấy người làm ở đâu, Lục Kỳ đành cởi áo vest của mình ra, đứng ở cuối hành lang, ném áo về phía cô ta.
Tửu Lâu Của Dạ
Không thể lại gần, lại gần là rắc rối ngay. Cô gái này rõ ràng không đơn giản.
Hắn ta đâu dám dây vào phiền phức.
…
Tô Nam đang cúi đầu nói chuyện với Thương Khiêm, hai người đang bàn bước tiếp theo của dự án.
Thương Khiêm khẽ cụng ly với cô, hạ giọng:
“Phó tổng đang đi về phía này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Nam ngẩng lên, quả nhiên nhìn thấy Phó Dạ Xuyên đang ngồi trên xe lăn tiến lại.
Bên cạnh hắn không thấy bóng dáng Hồng Ý Hoan, xem ra là giao cho Lục Kỳ xử lý rồi.
Tiếc cho cô Hồng kia, không nắm được cơ hội.
Nhưng ánh mắt Phó Dạ Xuyên sao lại lạnh lùng như vậy, giống như đang tức giận.
Lục Kỳ nhanh chóng theo kịp, đẩy xe đến cạnh Tô Nam. Nhìn sang Thương Khiêm, hắn ta cười:
“Trùng hợp thật, Thương tổng, tôi có chuyện muốn xin chỉ giáo, hay là qua bên kia nói chuyện?”
Lục Kỳ đưa tay chỉ một hướng.
Đã tham dự tiệc của người ta, từ chối cũng khó coi. Thương Khiêm do dự hai giây rồi gật đầu.
Tô Nam ngồi xuống sofa, lắc nhẹ ly nước nho trong tay, nhìn Phó Dạ Xuyên, bình thản nở nụ cười.
“Phó tổng, bên kia không có chuyện gì chứ?”
Nhìn như quan tâm, nhưng thực chất chỉ là hỏi cho có.
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên càng trầm xuống.
Ngón tay hắn siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, hơi thở nghẹn lại, cố đè nén cơn sóng ngầm trong lòng.
“Tô Nam, em cố ý phải không?”
Tô Nam chớp mắt, không hiểu lắm: “Cố ý cái gì cơ?”
“Bao nhiêu người như thế, em gọi anh qua đó làm gì?”
Phó Dạ Xuyên bất ngờ trở nên gay gắt.
Hắn biết câu trả lời sẽ rất khó nghe, nhưng lại cố tình lao vào lưỡi dao, để bản thân đau thêm một lần nữa.
Tô Nam cụp mắt, rồi khẽ cười.
“Tôi tưởng anh quen biết chủ tịch Hồng, nên đương nhiên sẽ không mặc kệ con gái cưng của ông ấy. Hơn nữa…” Ánh mắt cô chuyển động, khóe môi cong lên đầy hàm ý: “Tôi nghe cô ta nhắc đến anh. Không vì anh thì sao cô ta lại thành ra như vậy?”
Dù cô chưa nói hết, nhưng Phó Dạ Xuyên rõ ràng không muốn nghe tiếp.
“Anh với cô ta không quen!”
Hắn nhấn từng chữ.
Hắn nhìn cô, nơi hốc mắt cay xè, hơi đỏ, bật cười nhạt.
“Tô Nam, em đúng là biết hành hạ người khác.”