Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 466: Bắt Đầu Một Mối Quan Hệ Mới



 

Tô Nam còn chưa nói gì, khóe mắt đã thấy Hồng Ý Hoan khoác áo vest của Lục Kỳ, vội vã chạy lên lầu.

 

Dáng vẻ hoảng hốt ấy trông cũng tội thật, nhưng chẳng ai chú ý.

 

Cô bình thản nhìn Phó Dạ Xuyên. Trong mắt hắn đen thẫm một màu, đặc quánh như mực không tan.

 

Ngực cô chợt nhói lên một cái.

 

Cô hít sâu, cảm giác đau đớn mới giảm bớt, nhỏ giọng nói:

 

“Phó Dạ Xuyên, tôi không cố ý làm anh đau lòng, tôi chỉ muốn anh sớm được giải thoát.”

 

Giọng Tô Nam nhẹ nhàng, bình tĩnh, rất nghiêm túc:

 

“Thời gian này tôi cũng nghĩ nhiều về mối quan hệ của chúng ta. Phó tổng, cảm ơn anh đã dành tâm sức cho tôi, nhưng… xin lỗi, tôi thực sự không thể quay lại với anh.”

 

Khi nói câu ấy, cô bình tĩnh đến đáng sợ.

 

Sắc mặt Phó Dạ Xuyên trong khoảnh khắc lạnh đến mức dọa người. Ánh mắt đông cứng, người cũng cứng đờ, mấy ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

 

Không hiểu sao, tim Tô Nam cũng đau nhói một chút, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô lại bình ổn trở lại.

 

Đau dài không bằng đau ngắn, thay vì giằng co mãi, chi bằng dứt khoát chấm dứt, cả hai đều nhẹ nhõm.

 

Quãng thời gian vừa rồi, cô đã dùng tâm thế bình thản nhất để đối mặt.

 

Đối với Phó Dạ Xuyên, cô không đến mức cảm động sâu sắc, cô chỉ thấy thương cho bản thân của những ngày trước, tại sao lúc đó lại không nhận được sự trân trọng mà mình đáng có?

 

Nghĩ càng nhiều, cô càng thấy khó chịu, càng muốn rời khỏi hắn.

 

Nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên đau đớn và sự kìm nén cực độ, Tô Nam cũng có chút không nỡ, n.g.ự.c như bị bóp nghẹt.

 

Cô khẽ cúi mắt, im lặng vài giây rồi ngẩng đầu mỉm cười.

 

“Không còn sớm nữa. Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, tôi về trước.”

 

Nói xong, cô đứng dậy, bước đi.

 

“Tô Nam…”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Hắn gọi cô lại, gương mặt tái nhợt, gượng cười.

 

“Em đang định phát thẻ người tốt cho anh sao? Anh không nhận đâu!”

 

Ánh mắt hắn phức tạp, giọng trầm khàn:

 

“Em nói gì cũng được, nhưng anh sẽ không từ bỏ em. Em vui hay không, anh vẫn sẽ luôn luôn chờ.”

 

Tô Nam rời khỏi buổi tiệc sớm, không chào tạm biệt ai.

 

Phó Dạ Xuyên nhìn bóng lưng cô rời đi, mắt hơi nheo lại. Ngay khi cơ thể thả lỏng, mồ hôi lạnh liền túa ra khắp người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gương mặt hắn ẩn trong bóng tối, tựa đầu lên lưng ghế, sắc mặt trắng bệch.

 



 

Tô Nam chào Thương Khiêm rồi bước ra ngoài. Cô không gọi xe, định đi bộ về khách sạn.

 

Khoảng cách không xa lắm, đi bộ hít gió đêm biết đâu dễ chịu hơn, nhưng mới đi được một đoạn, Thương Khiêm đã chạy theo.

 

Tô Nam hơi bất ngờ.

 

“Thương tổng, tiệc còn chưa kết thúc mà?”

 

Thương Khiêm mỉm cười. Dù chạy đến đây, hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhã nhặn.

 

“Không sao, tôi không thể để một cô gái đi một mình được.”

 

Cô gái?

 

Tô Nam hơi khựng lại, cách gọi này thật hay!

 

Cô bật cười, tâm trạng thoải mái hơn.

 

“Vậy làm phiền Thương tổng rồi.”

 

“Tôi thấy vinh hạnh mới đúng.”

 

Thương Khiêm cười ôn hòa, phong độ tao nhã.

 

“Chuyến đi lần này Phó tổng chuẩn bị rất chu đáo, đáng nhớ thật, nhưng có vẻ đây là điểm dừng cuối rồi. Cô Tô có thấy tiếc không?”

 

Tô Nam nhìn hắn, rồi cười nhẹ:

“Tôi chỉ thấy không kiếm được tiền mới tiếc.”

 

Thương Khiêm gật đầu:

“Đúng thật.”

 

Đều là dân làm ăn cả mà!

 

Hai người bước đi dưới ánh đèn đường khi trời vừa sập tối. Màn đêm mỏng phủ lên cảnh vật, ánh đèn neon lóe sáng.

 

Tô Nam nheo mắt hưởng gió đêm lướt qua mặt, dễ chịu vô cùng.

 

Thương Khiêm nhìn cảnh ấy, ánh mắt chợt mềm lại.

 

“Cô Tô…”

 

“Hửm?”

 

“Cô có từng nghĩ đến… bắt đầu một mối quan hệ mới chưa? Với tôi?”