Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 471: Thần Tài



 

Tại Cảnh Viên, ban đêm mát như nước.

 

Ngô Đồ Đồ nhìn Phó Dạ Xuyên đang đứng trên ban công, không nhịn được mở miệng:

“Cô Tô tối nay chắc không về đâu. Cô ấy vừa về nhà, chắc chắn phải nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Phó Dạ Xuyên liếc anh ta một cái:

“Tôi đương nhiên biết.”

 

Biết mà vẫn đứng đây đợi?

 

Ngô Đồ Đồ nghĩ nghĩ rồi nói:

“Thật ra, Hồng tiểu thư kia ở lại cũng không tệ. Nói không chừng cô Tô mà ghen lên, hai người lại quay về như cũ cũng nên?”

 

Ghen?

 

Mặt Phó Dạ Xuyên càng tối lại. Không ngờ Ngô Đồ Đồ cũng đ.â.m thẳng vào chỗ đau của hắn. Ánh mắt hắn sắc như dao:

“Anh là thấy tôi chưa khổ đủ đúng không?”

 

Anh ta thì ước gì Hồng Ý Hoan ở lại, còn chủ động tạo cơ hội cho họ ấy chứ?

 

Ghen sao? Nghĩ thôi cũng không dám!

 

Lấy nửa đời còn lại của hắn ra đ.á.n.h cược vào sự mềm lòng của Tô Nam?

 

Không, hắn không xứng.

 

Ngô Đồ Đồ nghẹn lời, rụt cổ lại, tưởng chuyện này đơn giản, ai mà ngờ giữa đường lại nhảy ra Thương Khiêm và Hồng Ý Hoan, hai người này đâu có dễ đối phó.

 

Anh ta cảm giác mình sớm muộn gì cũng bị ném xuống sông Seine mất!

 

Mấy ngày liền, Tô Nam không quay lại Cảnh Viên.

 

Lý do cô đưa ra là công ty có nhiều việc tồn đọng cần xử lý.

 

Không gặp nhau vài ngày, Tô Nam lại nhẹ nhõm hơn hẳn.

 

Ngoài đến công ty, cô còn hẹn Tần Du và Ninh Triệu Liễu ra ngoài mua sắm, uống trà. Trình Ý rảnh rỗi cũng chạy đến góp vui, cứ như quay lại cuộc sống trước kia, thoải mái, dễ chịu.

 

Lướt vòng bạn bè, ngoài thế hệ Tô Dịch Phong toàn đăng mấy mẹo dưỡng sinh, thì Tần Du và Ninh Triệu Liễu luôn là kiểu tiểu thư danh giá: đăng ảnh, khoe túi, than vãn cuộc sống quý tộc nhàm chán rồi tiếp tục tiêu tiền, khởi nghiệp.

 

Chỉ có Trình Ý là không đúng lắm, bình thường là tiểu vương t.ử giao tiếp, đột nhiên đổi phong cách.

 

Bài đăng của Trình Ý:

[Cải cách nông sản! Cải trắng, rau xanh, khoai tây, đủ cả!]

 

Bạn bè bình luận:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Ngọc thật hả? Trình thiếu chơi cái gì cũng độc lạ ghê!]

[Gần đây Trình thiếu nhìn trúng mảng trang trí xa xỉ hả? Cổ phiếu tụi tôi sắp tăng rồi?]

[Trình thiếu định mua đất sao? Nghe nói phía Nam có mấy nghìn mẫu, chúc mừng…]

 



 

Trình Ý trả lời thống nhất:

[Nông sản miền núi ế hàng, ai cần đặt trước nha, mọi người giúp chia sẻ nhé!]

 

Trình lão gia sắp tức điên.

 

Tô Nam nhìn hai lần rồi bật cười, nghĩ nghĩ rồi giúp chia sẻ bài đăng.

 

Tần Du liền nhắn riêng:

[Cậu ta điên mà cậu cũng điên theo à?]

Tửu Lâu Của Dạ

 

Tô Nam: [Tôi tiện tay thôi.]

 

Vừa nói xong thì có thông báo có người bình luận.

 

Ngô Đồ Đồ: [Phó tổng của chúng tôi bảo đặt hai nghìn cân, thanh toán bất cứ lúc nào.]

 

Tô Nam khẽ nhướn mày. Ha, đúng lúc. Cô còn đang định hỏi Trình Ý xem hai nghìn cân có đủ không thì thấy Thương Khiêm cũng bình luận:

 

[Còn hàng thì bao nhiêu tôi lấy hết.]

 

Ha ha, khí phách thật đấy!

 

Trình Ý biết chuyện thì suýt nhảy dựng lên. Vừa đúng bốn nghìn cân, chia đều cho hai bên, đẹp như mơ.

 

Cậu gọi ngay cho Tô Nam:

“Tiệc ăn mừng tối nay nhất định chị phải đến! Tốt nhất mang theo hai tổng giám đốc nhà chị, ký hợp đồng, thanh toán tại chỗ. Chờ chị nhé…”

 

Tô Nam không còn đường từ chối, hơi hối hận vì đã xen vào việc nhà người ta. Cô hỏi thời gian của Phó Dạ Xuyên và Thương Khiêm, không ngờ hai vị tổng giám đốc bận trăm công nghìn việc kia lại rảnh đến mức một lời đồng ý ngay lập tức.

 

Phó Dạ Xuyên dự tiệc đã bỏ xe lăn, chỉ chống gậy. Trông hắn càng trầm ổn, khí thế ung dung.

 

Còn Thương Khiêm thì như mọi khi, ấm áp, tao nhã.

 

Tô Nam không ngờ tiệc ăn mừng toàn là nhân vật lớn trong giới chính trị và thương nghiệp, thật sự không phải người bình thường muốn vào là vào được.

 

Trình Ý đang rạng rỡ tiếp khách, vừa thấy Tô Nam liền chạy đến:

“Thần Tài của tôi đến rồi…”