Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 470: Không Bằng Cô Ấy



 

Ánh mắt của Phó Dạ Xuyên tối sầm, không nói một lời. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Phó lão gia đang đứng trên lan can tầng hai nhìn mình.

 

Hắn hơi gật đầu. Ông ta mím môi:

“Lên đây.”

 

Vào đến thư phòng, Phó lão gia ngồi sau bàn, sắc mặt âm trầm.

 

“Ý của ông trong điện thoại đã nói rất rõ rồi.”

 

“Con không đồng ý.”

 

Phó Dạ Xuyên nói thẳng thừng.

 

Sắc mặt ông ta đen lại:

“Người phụ nữ Tô Nam này, nếu không phải vì nhà họ Tô đứng sau, ông căn bản đã không đồng ý cho hai đứa quay lại với nhau. Giờ vì nó mà con suýt mất mạng, nó còn chẳng thèm đoái hoài. Mặt mũi nhà họ Phó chúng ta để đâu hả?”

 

Bầu không khí trong thư phòng lập tức trở nên lạnh băng, tĩnh mịch đến đáng sợ.

 

Phó Dạ Xuyên không hề né tránh, ánh mắt lạnh lùng, kiên định.

 

“Mặt mũi nhà họ Phó… không quan trọng bằng Tô Nam.”

 

“Con nói cái gì?”

 

Giọng ông bỗng cao lên, tức đến thở gấp, sắc mặt khó coi vô cùng.

 

Ánh mắt Phó Dạ Xuyên sắc lạnh, đen sâu.

 

“Ngoài cô ấy ra, sẽ không là bất kỳ ai khác. Người phụ nữ bên ngoài kia, vĩnh viễn không thể, càng không xứng đem ra so với cô ấy.”

 

Bốp!

 

Một tiếng va chạm nặng nề. Ông tức đến mức vớ lấy nghiên mực trên bàn ném thẳng vào hắn.

 

Phó Dạ Xuyên vậy mà hoàn toàn không né tránh. Nghiên mực đập mạnh vào trán hắn, m.á.u lập tức chảy xuống.

 

Phó lão gia thoáng sững lại, nhìn dáng vẻ hắn bình thản như không, càng tức càng lo.

 

Tất cả… đều vì người phụ nữ đó!

 

Thân thể Phó Dạ Xuyên hơi lảo đảo, nhưng hắn đứng vững, đưa tay tùy tiện lau vệt máu, ánh mắt nặng nề nhìn ông.

 

“Nếu chuyện hôn nhân của con không được tự quyết… vậy mời người khác mà ông có thể kiểm soát.”

 

Dù sao, với thân phận hiện tại của hắn, rời khỏi nhà họ Phó, những thế lực khổng lồ và bí ẩn đứng sau hắn còn đủ để giúp hắn nắm quyền dễ dàng hơn cả khi quản lý nhà họ Phó lúc này.

 

Nói xong, hắn bình tĩnh quay người, chống gậy, từng bước rời đi.

 

Lời nói rất khó nghe, nhưng thái độ… đã quá rõ ràng.

 

Vì Tô Nam, hắn không tiếc trở mặt với cả nhà họ Phó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phó lão gia nhìn bóng lưng hắn, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Người thừa kế xuất sắc nhất nhà họ Phó, vậy mà dám vì một người phụ nữ mà liều mình đ.á.n.h đổi cả tương lai?

 

Phó Dạ Xuyên chống gậy xuống lầu, khí thế lạnh lẽo quanh hắn khiến ai muốn lại gần cũng không dám.

 

Khúc Tình tưởng ba chồng đã nói rõ mọi chuyện rồi, Phó Dạ Xuyên sẽ không thể không để tâm.

 

“Dạ Xuyên, dạo này cứ ở lại đây vài hôm đi, tiện thể đưa tiểu thư Hồng ra ngoài đi dạo?”

 

Hồng Ý Hoan đứng một bên cạnh, hơi căng thẳng. Cô ta cố học theo phong thái đoan trang của Hồng Cảnh Ngôn, muốn tỏ ra dịu dàng lễ độ, nhưng vẫn không giống được.

 

Phó Dạ Xuyên liếc cô ta một cái, không nói lời nào, đi thẳng ra ngoài.

 

Khúc Tình không cam lòng, lại gọi hắn:

“Dạ Xuyên, lời ông nội nói con cũng không nghe sao?”

 

Phó Dạ Xuyên dừng bước.

“Hay mẹ muốn gặp Phó Oánh Oánh nữa?”

 

Không khí lập tức cứng lại.

 

Mặt Khúc Tình trầm xuống, chính con trai mình lại lấy con gái ra đe dọa?

 

Hồng Ý Hoan không hiểu họ đang nói gì, nhưng cũng nhận ra tình hình không ổn, vội bước lên giãn hòa.

 

“Bác gái, tổng giám đốc Phó bận lắm, cháu tự đi dạo cũng được, đừng làm lỡ việc của anh ấy.”

 

Khúc Tình gượng cười, vỗ tay cô ta:

“Vẫn là cháu hiểu chuyện.”

Tửu Lâu Của Dạ

 

Phó Dạ Xuyên không nói thêm câu nào, lập tức rời đi.

 

Hắn trở về Cảnh Viên.

 

Trong căn nhà rộng lớn chỉ có mỗi Ngô Đồ Đồ đang dắt con Husky ngốc nghếch đi vòng vòng.

 

Phó Dạ Xuyên nhíu mày:

“Sao còn chưa đưa nó đi?”

 

Ngô Đồ Đồ: “Lục thiếu nói để nó ở đây vài ngày, cậu ấy sẽ tự đến đón.”

 

Chú husky vẫy đuôi chạy đến cạnh Phó Dạ Xuyên, đột nhiên học theo dáng hắn chống gậy, khập khiễng đi vài bước trước mặt hắn.

 

Sắc mặt Phó Dạ Xuyên lập tức đen lại:

“…”

 

Ngô Đồ Đồ bật cười:

“Bảo sao Lục thiếu nói con này IQ 120…”

 

Ánh mắt lạnh lẽo của Phó Dạ Xuyên liếc sang, Ngô Đồ Đồ lập tức im bặt.