Thời gian trôi qua, tuyết tan, gió xuân về với kinh thành. Thiếp mời lễ cập kê của ta đã được gửi đến các phủ đệ, tổ phụ tiếc nuối nói rằng, viện thủ Thái y viện, vị sư phụ đó, cũng là người xem ta lớn lên, không biết ông ấy có kịp trở về không. Theo lịch trình thì vẫn kịp trở về trước lễ cập kê của ta.
Đáng tiếc lão thái y gặp xui, trên đường lại gặp phải sơn phỉ, khi tin tức truyền về kinh thành thì người đã mất tích mấy ngày rồi. Hoàng thượng phái Thái tử đi diệt phỉ, tiện thể tìm người về.
Tổ phụ và lão thái y là bạn thân, cũng thúc giục mấy người tộc huynh của ta đi tìm người.
Những chuyện này đều không ảnh hưởng đến lễ cập kê của ta diễn ra như thường.
Hôm đó Khương phủ khách khứa như mây, các quý nữ vây quanh ta, giúp ta trang điểm, Tống Song điểm cho ta chút phấn hồng, hài lòng nhìn ta: "Khương Hoài Nguyệt, hôm nay ta miễn cưỡng công nhận ngươi là người đẹp nhất kinh thành."
Ta nhìn người trong gương, mắt sáng mày thanh, đẹp mà không yêu mị.
Ta cố ý chọc tức nàng ấy: "Ngày mai, ngày kia, ngày mốt, về sau đều thế cả."
Sau đó hai bọn ta lại âm thầm đấu khẩu.
Ra đến cửa, bất ngờ đụng phải một người không ngờ tới.
25
Tống Song: "Sao nàng ta lại đến đây? Ngươi còn gửi thiếp mời đến Đông cung sao?"
Ta cũng nghi hoặc: "Không có."
Ta bảo Bảo Châu đi dò la, Bảo Châu quay lại nói là do An Vương Thế tử dẫn vào Khương phủ.
Ta đã lâu không quan tâm đến Khúc Anh, có chút bất ngờ: "Sao nàng ta lại dính líu với An Vương Thế tử vậy?"
Tống Song chẳng hề ngạc nhiên: "Ngươi sao thế này, cả ngày cứ nhốt mình trong phủ chẳng biết làm gì, tin tức cũng lạc hậu quá. Nàng ta không chỉ quyến rũ An Vương Thế tử, mà còn quyến rũ cả Thịnh Vương nữa. Thái tử dường như càng ngày càng xa lánh nàng ta, thêm việc bận rộn, cũng chẳng quan tâm."
Ta mới chẳng quan tâm nàng ta quyến rũ ai, xách váy tiếp tục đi.
Khúc Anh nhìn thấy ta, vụng về hành lễ. Xem ra nàng ta ở kinh thành lâu như vậy cũng học được một số thứ.
Tống Song đưa mắt đ.á.n.h giá nàng ta vài lượt, sắc mặt thay đổi, lạnh giọng hỏi: "Chiếc váy lụa này của ngươi từ đâu ra?"
Khúc Anh mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt thêu chỉ vàng, đẹp đẽ quý giúa lại tinh xảo, rất bắt mắt, thậm chí còn nổi bật hơn cả ta - chính chủ trong lễ cập kê.
Nàng ta bị Tống Song lạnh lùng chất vấn, có chút sợ hãi, ấp úng giải thích: "Một tiệm may ở ngoài cung gửi đến."
Tống Song: "Có phải Thái tử bảo ngươi mặc không?"
Khúc Anh không biết phải làm sao, thành thật khai ra: "Gần đây Thái tử ra khỏi cung rồi, hắn không biết. Khi tiệm may đó gửi váy đến, ta tưởng, ta tưởng là cho ta..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phản ứng của Tống Song quá lớn, ta có chút nghi hoặc, tin tức của ta đã lạc hậu đến mức, không hiểu được một chiếc váy có gì đáng để ý sao?
Vì thế ta hỏi ra.
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Tống Song cười lạnh: "Chiếc váy lụa này, là Thái tử đặt may trước khi mất trí nhớ, còn hỏi ta Hoài Nguyệt thích kiểu như thế nào, không cho ta tiết lộ với ngươi. Hắn muốn cho ngươi một bất ngờ trong lễ cập kê của ngươi."
Ta khựng lại. Có bất ngờ mà chẳng vui.
Khúc Anh cũng giật mình, mặt đỏ bừng: "Xin lỗi, ta không biết chiếc váy này là đặt may riêng cho ngươi."
Ta chưa kịp nói gì, quản gia vội vã đi qua, nhìn thấy ta, báo cho ta một tiếng, nói Thái tử khi diệt trừ sơn tặc đã làm kinh động ngựa, đâ-m vào vách đá đập vỡ đầu, người đã ngất đi.
Nói xong ông ấy vội vàng đi báo tin cho phụ thân ta.
26
Phụ thân ta vội vã đi. Bất kể là Khúc Anh hay Thái tử đều không thể ảnh hưởng đến lễ cập kê của ta diễn ra bình thường.
Khi Thái tử bị thương nặng, được một đám thái y vây quanh cứu chữa, ta trong đám hoa lệ, được những bậc trưởng bối hiền từ vây quanh, ba lễ ba bái, được trưởng bối ban tặng mỹ tự - Hy. Hy, ứng với Nguyệt. Nhật nguyệt tinh thần, huy quang chiếu rọi ta. Hắc ám trên đời đều không thể đến gần.
Kết thúc buổi lễ, ta cùng mẫu thân tiễn khách. Khi người đã gần tản hết, một con bạch câu phóng như điên về phía Khương phủ, dừng gấp lại ở cửa. Tuấn mã giơ vó hí vang.
Thái tử xuống ngựa, trên trán băng vải trắng, có vẻ quấn rất vội, cũng không chắc lắm, đã có chút tản ra, má-u thấm qua băng vải, trên trán hắn, trong y phục của hắn, rơi rớt từng điểm má-u lấm tấm. Gương mặt tuấn mỹ được điểm xuyết bởi màu đỏ thẫm của má-u thêm vài phần cảm giác vỡ nát.
Hắn lảo đảo vài bước, bước nhanh đến, đến gần ta, lại rụt rè, cẩn thận nắm lấy một góc tay áo của ta, như sợ ta bỗng nhiên biến mất. Đôi mắt sâu thẳm, ngay cả mắt cũng không dám chớp, nhìn chăm chú vào ta. Giọng trầm khàn mang theo hy vọng.
"Hoài Nguyệt, hôm nay là lễ trưởng thành của muội. Ta... không đến muộn chứ?"
27
Ta rút tay áo lại, ánh mắt lạnh nhạt: "Thái tử điện hạ, lễ cập kê đã kết thúc rồi, khách khứa đều sắp về hết, ngài đến muộn rồi."
Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Thái tử càng thêm trắng bệch.
Hắn cúi mắt ngơ ngẩn nhìn đầu ngón tay trống rỗng, run giọng, khẽ nói:
"Khi ta đập đầu vào vách đá, bỗng nhiên nhớ ra nhiều chuyện cũ... Ta đã nhớ ra tất cả rồi. Xin lỗi, Hoài Nguyệt, đáng lẽ ta phải đến sớm hơn."
Ta mỉm cười yếu ớt: "Thái tử không cần như vậy. Dù ngài có đến sớm cũng chưa chắc vào được cửa Khương phủ của ta. Ngay từ đầu ta đã không gửi thiếp mời đến Đông cung."
Hắn đứng sững tại chỗ, hồi lâu, như thể không hiểu ý trong lời nói của ta vậy, đôi mắt hoa đào như sương mù, nhìn chằm chằm ta.
"Không sao. Hoài Nguyệt, từ khi muội một tuổi, mỗi lần sinh thần đều có ta bên cạnh, về sau, đến khi muội trăm tuổi, ta đều sẽ luôn ở bên muội. Hàng chục đến trăm năm sinh thần, thiếu mất lần này, ta sẽ bù đắp lại."