Cây không hầu đó thực sự đẹp, đẹp đến mức ta đã học không hầu một thời gian chỉ vì nó. Nhưng vài tháng trước đã bán đi cùng với những thứ khác.
Ta thử âm, dần dần có cảm giác, rồi tự nhiên bắt đầu đàn, xung quanh mọi người dần im lặng, được tiếng đàn dẫn vào không gian tĩnh mịch như ánh trăng dệt lụa.
Trăng chiếu núi vắng, hương thơm thoang thoảng không thấy cành mai. Một khúc kết thúc, cả sảnh đường im lặng. Ta không ngạc nhiên, nhẹ nhàng cáo lui với Quý phi rồi quay về chỗ ngồi. Sau đó mọi người như tỉnh giấc, tán thưởng không ngớt. Quý phi nói ta xứng đáng là người xuất sắc nhất, ban cho ta cây mai mỹ nhân đó, nhưng không cho người mang đến, bàn tay với móng tay đỏ thắm của bà ta bẻ xuống một cành hoa quý giá, đưa cho ta.
"Hoa đẹp nên hái ngay khi có thể. Theo thông lệ trước đây, bông hoa này, Khương tiểu thư có thể tặng cho một người trong số những người có mặt. Không biết Khương tiểu thư muốn tặng cho ai?"
22
Ta nhận lấy cành Chu Sa Mỹ Nhân Mai độc nhất vô nhị, màu đỏ thắm, cánh hoa chồng lên nhau, đẹp đến lay động lòng người. Tặng cho ai?
Ánh mắt ta lướt qua Quý phi, thấy sự mong đợi trong mắt bà ta, có lẽ đang chờ ta tặng hoa cho Thịnh Vương.
Thịnh Vương nhìn ta, trong mắt là sự nóng bỏng quyết đoán.
Khúc Anh nhìn chằm chằm vào bông hoa trong tay ta, lộ vẻ hâm mộ.
Bảo Châu cũng nhìn bông hoa, tiếc nuối vô cùng, có lẽ đang nghĩ nếu không bẻ xuống thì cả chậu mai mỹ nhân đó còn đáng giá lắm.
Tống Song ăn miếng bánh cuối cùng trong đĩa mà hai bọn ta đang tranh nhau, thấy ta nhìn qua, còn nháy mắt đưa tình với ta.
Tất cả khách mời đều đang chờ đợi bước tiếp theo của ta.
Ở góc phòng, không biết từ lúc nào Thái tử đã quay lại, mái tóc đen còn vương vài điểm sương tuyết, đờ đẫn nhìn cây không hầu, lại bắt đầu xoa trán, dường như đang đa-u đầu. Vừa ngẩng mắt lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt của ta.
Ta thu hồi ánh mắt, mỉm cười duyên dáng: "Hoa đẹp, đương nhiên phải xứng với người đẹp. Trong mắt thần nữ, nữ tử đẹp nhất thế gian đương nhiên là mẫu thân. Đáng tiếc mẫu thân không có mặt ở đây, vậy nữ nhi này được thừa hưởng ba phần nhan sắc của mẫu thân, đành phải mặt dày giữ bông hoa này cho mình vậy."
Ta cầm hoa, cài vào búi tóc của mình. Nhìn quanh, đều là những ánh mắt đầy kinh ngạc trước vẻ đẹp. Chỉ có một mình Thái tử, bàn tay thon dài như ngọc che trán, trong mắt là sự hoang mang, rối loạn, mơ hồ, đến cả tiếng gọi của Khúc Anh cũng không để ý.
Ta cụp mắt xuống, trong lòng không có bao nhiêu gợn sóng ...
Sau ngày đó, danh tiếng của ta càng vang xa, lần lượt có bà mối đến nhà nói chuyện hôn sự. Mẫu thân tìm người vẽ chân dung những thanh niên tài tuấn trong kinh thành mà bà ấy vừa ý, ôm một đống tranh chân dung đặt trước mặt ta.
"Hoài Nguyệt, đầu xuân là lễ cập kê của con, việc hôn nhân phải chuẩn bị rồi. Đây đều là những người mà mẹ và phụ thân con đã chọn lựa, con xem có ai hợp mắt không?"
23
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta không hứng thú gì với những bức chân dung đó, giữa bọn họ có gì khác biệt chứ? Gả cho bất kỳ ai trong số bọn họ, chẳng phải đều là rời khỏi nhà mình, đến phủ đệ sâu hun hút của người khác làm chủ mẫu, quản lý tiền bạc và cơ thiếp, cứ thế sống qua một đời sao?
Ta nhào vào lòng mẫu thân, đã lâu không làm nũng với bà ấy như vậy.
Giọng ta bị che lấp: "Mẫu thân, Hoài Nguyệt rất muốn ở bên người và phụ thân cả đời."
Mẫu thân chỉ coi ta nói đùa, thấy ta chống đối, cũng không ép buộc, bảo người thu dọn tranh: "Sau lễ cập kê hãy chọn cũng không muộn."
Ta biết nỗi lo lắng của bà ấy, ta là nữ nhi dòng chính của Khương gia, rất nhiều người để ý đến hôn sự của ta, ngay cả Hoàng thượng và Quý phi cũng hỏi han vài lần, không phải ta muốn từ chối là có thể từ chối được.
Không lâu sau khi mẫu thân đi, gia đinh báo phía trước có người tìm ta. Là Lý Hà, lâu không gặp, gã béo to lớn cũng gầy đi không ít.
Vừa gặp ta, câu đầu tiên của hắn ta: "Khương tiểu thư, tiểu nhân tự mình đến tìm người đấy, đừng để Thái tử điện hạ biết nhé!"
Sau đó hắn ta đưa một cái hộp cho Bảo Châu: "Thái tử điện hạ đi dự tiệc thưởng mai về, giao chiếc áo choàng này cho tiểu nhân, bảo tiểu nhân tự xử lý. Tiểu nhân nhớ đây là do người làm nên mang đến đây."
Bảo Châu trợn mắt.
Ta: "Trời lạnh đất đóng băng, vừa hay than đã cháy hết..."
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Bảo Châu hiểu ý, ném chiếc áo choàng vào lò than còn đầy ắp, lửa lập tức cháy mạnh hơn. Khi Lý Hà phản ứng kịp, áo choàng đã cuộn vào ngọn lửa, Bảo Châu nhiệt tình mời hắn ta đến sưởi ấm bên đống lửa trị giá mười vạn lượng bạc.
Lý Hà vội vàng xua tay từ chối, suýt c.ắ.n phải lưỡi: "Khương tiểu thư, người... người... Ôi, thôi, đốt cũng đốt rồi."
Hắn ta nhìn ta, thận trọng nói: "Khương tiểu thư, thời gian này Thái tử điện hạ tình trạng không tốt, còn bị chứng đa-u đầu, càng ngày càng nặng. Mấy ngày trước, nửa đêm ngài ấy còn gọi bọn tiểu nhân đến, hỏi bọn tiểu nhân, có phải ngài ấy đã từng tặng người một cây không hầu không. Chuyện này không ai trong bọn tiểu nhân nói với ngài ấy cả, là ngài ấy tự nhớ ra, từng mảnh từng mảnh. Ngài ấy không cho bọn tiểu nhân tiết lộ ra ngoài."
24
Lý Hà nhìn ta đầy mong đợi: "Khương cô nương, lão thái y cũng sắp đến rồi. Nếu như, nếu như Thái tử nhớ ra mọi chuyện, người có thể cho ngài ấy thêm một cơ hội nữa được không?"
Ta khẽ nhướng mày: "Được thôi."
Bảo Châu trợn tròn mắt nhìn ta.
Tiếp đó ta bước đến bên lò than: "Chỉ cần đống tro này có thể khôi phục lại nguyên trạng, thì ta và Thái tử, tự nhiên cũng có thể khôi phục như cũ."
Lý Hà không nói được gì nữa, thất thểu bỏ đi.