Sau Khi Mất Trí Nhớ, Thái Tử Không Cần Ta Nữa

Chương 12



Ta và Tống Song trú mưa dưới cầu nhìn bốn bề sương mù mờ ảo, núi xanh ẩn hiện trong mưa gió, xa xa trên đỉnh núi có một ngôi chùa, một điểm vàng giữa muôn trùng xanh biếc. Rồi ta nhìn thấy Thái tử, lảo đảo bước về phía ta.

Tống Song: "Ồ, đó không phải là Thái tử điện hạ sao? Đúng là hiếm thấy, chật vật như vậy."

Hắn bước vội vã, không cầm ô, vết thương trên trán đáng lẽ đã lành từ lâu giờ lại rỉ má-u.

Đến gần, Thái tử dừng lại, không để hơi nước trên người dính vào ta lấy nửa phần, nâng vật đang giữ trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt ta. Trên bàn tay thon dài như ngọc là một lá bùa bình an, cũng không dính chút nước nào, dù bản thân hắn đã ướt sũng. Trong đôi mắt hoa đào của hắn phản chiếu dãy núi xanh liên miên, chính giữa núi xanh là ta.

Hắn nói: "Hoài Nguyệt, đây là món của hôm nay."

Mỗi ngày đều tìm lại một món đồ cũ ta đã vứt bỏ. Đây là bùa bình an xin từ ngôi chùa xa kia, phải leo từng bậc đá một, tự mình đi lên mới có thể xin được. Thái tử vốn đã bị thương nặng chưa lành, cứ cố gắng như vậy, không lạ gì vết thương lại nứt ra.

Hắn chẳng để tâm đến vết thương đa-u đớn, chỉ chăm chú nhìn ta, chờ đợi phản ứng của ta.

Ta không nhận lấy bùa bình an, chỉ đứng nguyên tại chỗ, khẽ thở dài: "Điện hạ, ngài tội gì phải khổ như thế? Trên đời còn vô số nữ tử, ngài là Thái tử, là đế vương tương lai, muốn người như thế nào mà chẳng có?"

Thái tử cụp mắt: "Nhưng bọn họ đều không phải là muội. Bọn họ đều không phải Hoài Nguyệt của ta."

Ta nghe thấy hắn thì thầm, giọng nói tan biến trong làn gió nhẹ.

31

Cuối cùng ta vẫn không nhận lấy bùa bình an đó, cầm ô rời đi trước. Để hắn một mình đứng đó, ngẩn ngơ nhìn theo bóng ta.

Mưa vẫn rơi, ta không biết đi đâu, lang thang vô định, phía trước bỗng có một ông lão đầu tóc bù xù dơ bẩn chạy ra, đang đào một cây cỏ.

Sau khi đào xong, ông ấy ngẩng đầu cười lớn: "Ha ha ha ha ha lão tử vận may thật tốt, đi đường cũng gặp được loại thảo d.ư.ợ.c quý hiếm thế này!"

Cười được một lúc, ông ấy cuối cùng cũng phát hiện ra ta và Bảo Châu đứng bên cạnh, tiếng cười đột ngột ngừng lại: "...?"

Thượng Tị dạo chơi, ta không thả được diều, lại nhặt được một ông lão về. Chính là Lâm lão thái y đã mất tích một thời gian.

Sau khi Lâm lão thái y tắm rửa sạch sẽ, vừa khóc vừa mếu máo c.h.ử.i bới bọn sơn tặc với tổ phụ ta. Cuối cùng hai người cùng vào cung, Lâm lão thái y lại vừa khóc vừa mếu máo c.h.ử.i bới trước mặt Hoàng thượng, nói rằng bọn sơn tặc đó đã chuẩn bị sẵn sàng, chắc chắn không phải bọn cướp bình thường, nói không chừng là sát thủ chuyên nghiệp giả dạng.

Hoàng thượng tỏ ý đã biết, vội vàng đuổi ông lão hay khóc này ra ngoài. Trước đây gọi ông về kinh là để xem bệnh mất trí nhớ cho Thái tử, bây giờ đã không cần nữa, nhưng đã đến rồi thì không thể về không, Lâm lão thái y đi thăm từng phủ một để hàn huyên tâm sự.

Viện thủ Thái y viện đến gặp sư phụ, muốn đón sư phụ về nhà mình ở, lão thái y từ chối, nhiều năm không gặp bạn cũ, ông ấy thích ở tại Tướng phủ hơn.

Ở một mạch đến tận mùa hè, đến sinh thần của Hoàng thượng, lão thái y định tham dự xong tiệc sinh thần sẽ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương phủ có mấy cỗ xe ngựa vào cung, ta chậm trễ một lúc, ra cửa sau cùng, trên đường xe ngựa lại hỏng.

Đang lúc bối rối, bên cạnh một cỗ xe ngựa dừng lại, Thịnh Vương xuống xe, nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc si mê, hỏi: "Không biết Khương cô nương có cần bổn vương đưa ngươi một đoạn không?"

Ta đang do dự thì Thái tử cũng đến, có lẽ nghe tin xe ngựa của ta hỏng nên đặc biệt từ trong cung ra đón.

Ánh mắt hắn lướt qua Thịnh Vương, không dừng lại, nhìn thẳng vào ta.

"Hoài Nguyệt, xe ngựa của muội hỏng rồi. Ta đến đón muội qua đó."

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

32

Một bên là Thịnh Vương, một bên là Thái tử, đều đang nhìn ta, chờ đợi ta lựa chọn. Ta không muốn chọn ai cả.

Ta lịch sự cảm tạ: "Đa tạ Thái tử điện hạ và Vương gia, nhưng tiểu nữ tự mình có thể vào cung được."

Ta xuống xe, tháo dây cương, nhảy lên ngựa, ánh mắt ra hiệu cho người đ.á.n.h xe đợi người của Khương phủ đến, không quan tâm đến phản ứng của Thái tử và Thịnh Vương, thúc ngựa rời đi.

Quý nữ thế gia vọng tộc, tất nhiên cũng biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Động tác của ta hơi vụng về, nhưng cũng chỉ hoảng sợ mà không gặp nguy hiểm gì đến được hoàng cung. Trong cung người qua kẻ lại, ta tìm một góc chỉnh trang lại y phục, bước đi nhẹ nhàng, lại là đích nữ đoan trang quý phái của Khương gia.

Tống Song hỏi ta lề mề đi đâu. Ta giải thích qua loa rồi ngồi xuống.

Tống Song nghe xong, nhìn Hoàng thượng và đám phi tần trên cao, nói nhỏ với ta: "Xem ra gần đây Thịnh Vương đang lên, dám tranh với Thái tử rồi."

Trên cao Quý phi đầu đội đầy châu ngọc, nét mặt hồng hào, trông có vẻ ý khí phong phát, còn Hoàng hậu thì hơi tiều tụy.

Trong thời gian Thái tử mất trí nhớ, việc triều chính không tránh khỏi lơi lỏng, thêm vào đó không còn sự ủng hộ của Khương gia, phe Thịnh Vương quả thật đã kiêu ngạo hơn nhiều.

Ta không đ.á.n.h giá, chỉ nói: "Dù sao hiện giờ Khương gia không qua lại với ai, chỉ trung thành với Hoàng thượng."

Tình thế chưa rõ ràng, không vội vàng đứng về phe nào.

Tiệc sinh thần kéo dài đến tối, khi Hoàng thượng tỏ vẻ mệt mỏi, chuẩn bị rời đi trước thì Thịnh Vương đứng ra, nói muốn thêm chút vui vẻ trong ngày vui này, xin phụ hoàng tứ hôn.

Hoàng thượng có chút hứng thú: "Là tiểu thư nhà nào?"

Ta bỗng có linh cảm không hay.

Quả nhiên, Thịnh Vương nhìn về phía ta, cao giọng nói: "Đích nữ Khương gia huệ chất lan tâm, hiền lương thục đức, nhi thần ngưỡng mộ đã lâu, mong phụ hoàng thành toàn."