33
Ta ghét kiểu này, hoàn toàn không hỏi ý kiến của ta đã vội vàng xin Hoàng thượng tứ hôn. Giống như ta là món đồ quý hiếm gì đó, không có sở thích hay ghét bỏ riêng, mặc người sắp đặt.
Ta cúi đầu vô thức lắc lắc ly rượu trong tay, nhưng trong lòng đã treo ngược lên.
Hoàng thượng không lập tức đưa ra câu trả lời, không khí một lúc có chút gượng gạo. Phụ thân ta đứng ra nói đùa, cố gắng từ chối khéo và hòa hoãn bầu không khí.
"Tiểu nữ mới đến tuổi cập kê mùa xuân này, thần còn muốn giữ con bên cạnh thêm vài năm nữa."
Quý phi cười duyên: "Cập kê rồi, trước hết định một hôn sự, qua vài năm nữa rồi cưới cũng được."
Thịnh Vương: "Nhi thần không để ý việc Khương cô nương đã từng bị từ hôn. Nhi thần sẽ đối xử tốt với nàng ấy cả đời."
Thật sự là không biết nói chuyện, sắc mặt phụ thân ta hơi tối.
Ta bỗng không còn cảm giác căng thẳng nữa, có chút buồn cười. Trong Thịnh vương phủ cơ thiếp một đống, hắn ta không để ý, nhưng ta lại có chút để ý.
Ta ngước mắt nhìn phản ứng của Hoàng thượng, Hoàng thượng đã say được nửa phần, vẫn đang cố gắng suy nghĩ. Bên kia, Hoàng hậu tự rót rượu uống, thờ ơ không quan tâm. Thái tử đội mũ ngọc quấn vàng, dưới ánh đèn cung điện lấp lánh rực rỡ, khuôn mặt trắng ngần tuấn mỹ cũng phản chiếu ánh sáng ấm áp, lớp lớp lễ phục, mây lành chiếu rọi ánh sáng nhẹ. Giữa vẻ huy hoàng rực rỡ, đôi mắt đen của hắn sâu thẳm vô cùng.
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Hoàng thượng: "Việc này..."
Thái tử bỗng ho nhẹ một tiếng, đa-u đớn ho ra một ngụm má-u. Khuôn mặt tinh xảo như ngọc, bên môi mỏng vết má-u đỏ như mai lạnh. Đôi mắt hoa đào mờ ảo đen tuyền, không rời mắt khỏi ta.
Hoàng thượng lập tức im bặt, lo lắng gọi thái y đến. Ồn ào hỗn loạn một hồi, sau khi Thái tử được đưa đi, Hoàng thượng quên mất chuyện tứ hôn, không lâu sau cũng rời đi, Hoàng hậu vội vàng theo sau. Chuyện này cứ thế không rõ ràng.
34
Thịnh Vương tức giận ném cái ly trong tay xuống đất, quay đầu nhìn ta, vẫn là ánh mắt đầy quyết tâm quen thuộc.
Tống Song nhét vào miệng ta một miếng bánh, vừa hay chặn tầm nhìn của hắn ta: "Đây, thứ mà ngươi ghét ăn nhất đấy."
Ta vô thức c.ắ.n một miếng, rồi cả người đều không thoải mái. Cứu nguy thì cứu nguy, sao lại nhét cho ta thứ ghét ăn nhất chứ?
Ta véo cánh tay nàng ấy, Tống Song nhăn nhó.
Chờ tiệc tàn, ta theo mẫu thân về phủ, khi điểm số người thì phát hiện người của Tướng phủ thiếu một người.
Điểm đi điểm lại mấy lần, một lúc sau, Bảo Châu vỗ đùi: "Nô tỳ nhớ ra rồi, Lâm lão thái y đi cùng chúng ta!"
Trước khi ra cửa lão thái y còn từ biệt tổ phụ, mang theo chiếc hộp t.h.u.ố.c quý của mình, nói ăn xong nhân sâm bào ngư trân tàng trong ngự thiện phòng của Hoàng đế rồi sẽ đi, để người của Tướng phủ đưa ông ấy ra khỏi thành. Người xui xẻo này, chưa kịp đi đã bị lôi đến Đông cung cấp cứu rồi.
Phụ thân ta trầm ngâm một lúc, không để huynh trưởng đi tìm người, gọi ta đến, nói để lại một cỗ xe ngựa ở cửa cung, dặn ta đi đón Lâm lão thái y về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một mặt, nam nhân ngoại tộc không thích hợp ra vào cung điện; mặt khác, hôm nay Thái tử ho ra má-u, có lẽ ít nhiều cũng liên quan đến ta, ta nên đến xem thử.
Ta nhận lời dặn dò, đi đến Đông cung.
Gần một năm rồi không đặt chân đến nơi này, có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, trong hồ sen xanh đung đưa, lại là một mùa hè hoa nở rực rỡ.
Khi ta đến, các thái y cơ bản đã rời đi, Lý Hà nhìn thấy ta, đặc biệt vui mừng, tích cực cho ta vào, chỉ thiếu nước đẩy ta đi.
Ta chậm rãi bước tới, phía trước có một bức bình phong ở góc, ta đang định đi vòng qua, nghe thấy giọng tức giận của Lâm lão thái y:
"Ngài vốn dĩ chưa từng mắc chứng mất trí nhớ!"
Ta dừng bước.
35
Hai người đằng sau bình phong không để ý đến sự xuất hiện của ta. Qua khe hở, ta có thể thấy chòm râu của Lâm lão thái y run rẩy vì tức giận.
Ông ấy đảo mắt lên trời: "Lừa lão thần vượt đèo băng suối, chạy một chuyến vô ích."
Thái tử với hàng mi dài như lông quạ che khuất đôi mắt, khiến người ta không thể nhìn rõ màu mắt, chậm rãi nói: "Chứng mất trí nhớ, cô nói có thì là có."
Hắn thong thả rút thanh kiếm bên cạnh, kề vào cổ thái y, hơi nhấc mí mắt lên:
"Giờ thì, ta có bị mất trí nhớ không?"
Lâm lão thái y có vẻ hơi sợ, nhưng vẫn cứng miệng: "Có có có được chưa? Lão già ta một bước xuống mồ rồi, muốn giế-t muốn ché-m tùy ý. Thân thể tàn tạ của ngài, e rằng còn không sống lâu bằng một ông già như ta."
Tuy sợ nhưng chưa hoàn toàn sợ. Lời nói vẫn không khách sáo chút nào.
Thái tử cũng chẳng để tâm, chỉ thu kiếm lại, thờ ơ nói: "Vậy phải phiền Lâm thái y giúp cô bổ sung thân thể tàn tạ này rồi."
Ý là Lâm lão thái y không thể thoát được. Ông lão đành chịu, phẩy tay áo, thu dọn hộp thuốc, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi ông ấy dừng lại: "Điện hạ, thần có thể giữ bí mật cho ngài, giả vờ mất trí nhớ và tình trạng suy yếu cơ thể, người khác cũng không thể phát hiện. Nhưng giấy không thể gói được lửa mãi, nếu sau này Hoàng thượng phát hiện ra, lão thần..."
Thái tử nhướng mày: "Cái gì? Lâm thái y không phải chỉ chẩn đoán là thương tích cũ tái phát thôi sao?"
Lâm thái y im lặng, hiểu ý của hắn, nếu sau này Hoàng thượng phát hiện ra, chuyện này cũng không liên quan đến ông ấy. Vị ông lão tóc bạc phơ nhìn Thái tử sâu sắc, ôm hộp t.h.u.ố.c rời khỏi phòng từ phía bên kia.
Ta đứng sau bình phong, không biết nên tiến hay lùi.
Trong lúc do dự, Thái tử cầm kiếm bước tới, là người luyện võ, có lẽ dễ dàng nhận ra có thêm hơi thở trong điện, "Con chuột nhỏ nào đang nghe lén vậy."