Sau Khi Mất Trí Nhớ, Thái Tử Không Cần Ta Nữa

Chương 14



Dáng vẻ thong dong bước đi của hắn phản chiếu bóng người cao gầy trên bình phong. Hắn vòng qua bình phong, ánh mắt chạm thẳng vào ta, đột nhiên dừng bước. Đôi mắt đen thẫm, môi mỏng khẽ cong, toát lên vẻ tà mị ngang ngược. Hắn dùng kiếm nâng cằm ta lên, lưỡi kiếm sắc bén lấp lánh hàn quang.

"Thì ra là Khương Hoài Nguyệt..."

36

Ta nhìn hắn, đường nét gương mặt vẫn như xưa, nhưng ta lại cảm thấy xa lạ. Khiến ta nhớ về ngày đó mây đen che phủ, trời đổ mưa, hắn quỳ thẳng ngoài điện Kim Loan, ta che ô cho hắn, nam nhân bên cạnh không ngẩng đầu lên, lông mày sao mắt vẫn như cũ, nhưng có cảm giác xa lạ mơ hồ vương vấn trong lòng ta. Bỗng một phỏng đoán táo bạo lướt qua trong đầu.

"Ngươi không phải là Dung Ngọc."

Ta khẳng định.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, không bỏ qua một chút da-o động nào trong đó.

Gương mặt hắn tái nhợt, tóc đen rủ xuống trán, đôi mắt hoa đào như vực sâu, không thấy đáy, toàn thân tan nát, yếu ớt, khí chất vô hại tột cùng. Một câu nhẹ nhàng thốt ra, nghe trong tai ta như sấm sét.

"Ta quả thực không phải Dung Ngọc. Dung Ngọc đã chế-t từ lâu rồi."

Ta quên cả thanh kiếm bên má, vô thức tiến lên một bước: "Ngươi nói gì?"

Lưỡi kiếm sắc bén sượt qua mặt ta, hắn vội vàng thu lại, trong mắt lóe lên vài phần tức giận. Trong lúc hoảng loạn, hắn dứt khoát để thanh kiếm rơi xuống đất, phát ra tiếng keng giòn tan, khiến ta giật mình tỉnh lại.

Ta chậm bước, nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn từ từ cười, vừa cười vừa ho, lại ho ra má-u, thờ ơ lau đi vết má-u ở khóe miệng, màu má-u đỏ thẫm nhuộm đỏ đôi môi mỏng tái nhợt, giữa vẻ tan nát thêm chút diễm lệ.

Hắn cụp mắt, hàng mi dài che đi màu mắt, nói nhỏ: "Ta nói, Dung Ngọc đã chế-t rồi. Chế-t trong vụ ám sát đó, rơi từ vách núi xuống Hoàng Hà, không bao giờ trèo lên bờ được nữa. Từ đó về sau, những gì nàng thấy, đều là ta."

Hắn chậm rãi bước đến án thư, cầm lên một xấp giấy trắng, trên mỗi tờ đều viết một chữ "Ngọc".

"Là ta, mỗi ngày tìm lại một vật cũ trả cho nàng. Hôm nay, ta bắt chước chữ viết thuở nhỏ của nàng, viết rất nhiều chữ Ngọc, giống như xấp giấy nàng ném xuống vách núi lúc đó. Vốn định đợi một lúc nữa mới cho người đưa đến tướng phủ, nhưng vì nàng đã phát hiện ta không phải Dung Ngọc..."

37

Hắn tùy ý vung tay, xấp giấy trắng bỗng nhiên lao về phía ta, được rót nội lực vào, dù là giấy mỏng nhẹ nhàng, cũng có khí thế như kiếm khí hồng hoang. Ngắt lá phi hoa, đều có thể gây thương tổn. Trong đó vài tờ bay qua bên cạnh ta, đập vào cửa điện phía sau khiến cửa đóng lại. Những tờ còn lại bay tán loạn, rơi đầy điện, trông như hoa lê tàn, rơi rụng trên mặt đất. Không một tờ nào chạm vào y phục của ta.

Hắn bước trên đống giấy trắng đầy đất tiến về phía ta, đôi mắt đen thẫm khó dò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta không biết hắn định làm gì, nhặt thanh kiếm dưới đất chĩa về phía hắn, ít ra cũng có cảm giác an toàn. Nếu là người bình thường, có chút đầu óc đều biết không thể động vào ta, sau lưng ta là thế gia trăm năm Khương thị, vậy nên khi nãy nghe được bí mật, hắn kề kiếm vào cằm ta, ta cũng không quá sợ. Nhưng giờ thanh kiếm trong tay ta, ta lại cảm thấy sợ hãi kỳ lạ. Hắn trông không giống người bình thường, giống như kẻ điên bị dồn nén quá lâu.

Ta nhíu mày nhìn hắn: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Hắn không sợ thanh kiếm trong tay ta, thậm chí còn đưa tay nắm lấy lưỡi kiếm, từng dòng má-u lăn trên thân kiếm. Hắn như một con quái vật, không cảm thấy đa-u đớn, chỉ khẽ cười.

"Cô nương gia, đừng nên chơi kiếm, đao kiếm vô tình, quá nguy hiểm."

Hắn như thể dùng sức nhẹ nhàng, dễ dàng đoạt lấy thanh kiếm, vung tay ném đi xa.

Ta hoảng loạn lùi lại, ngã ngồi trên giường, thấy hắn tiến đến gần, vô thức đá hắn hai cái.

Lúc này, hắn lại yếu ớt hơn ta tưởng tượng, ho vài tiếng, ngã xuống đất, dứt khoát dựa vào trước giường, ngồi bệt xuống đất, tay trái không chảy má-u nắm lấy chân ta. Bị đá một cái, còn ho ra má-u, hắn chẳng hề tức giận, ngược lại run rẩy kích động khó hiểu, đôi mắt hoa đào sâu thẳm, u ám khó đoán, nhìn chằm chằm vào ta. Bàn tay thon dài đẹp đẽ, chỉ vài động tác đã cởi hết giày tất của ta, đầu ngón tay lạnh lẽo áp vào da thịt ta, như đang vui mừng vì lần đầu được gần ta như vậy, như đang nâng niu báu vật, muốn chạm vào lại không dám, không dám nhưng lại khát khao cực độ. Cuối cùng, cực kỳ nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn chân ta.

Ta vô thức co ngón chân lại, đang định đá hắn thêm cái nữa.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ta, giọng khàn khàn: "Dung Vọng."

Trong lúc ta đang nghi hoặc, hắn dùng tay phải chấm vào lòng bàn chân ta, từng nét từng nét, dùng má-u của chính mình viết một chữ, khiến ta ngứa run lên.

Ánh mắt hắn tập trung vào ta, như muốn kéo ta vào vực sâu trong đôi mắt hoa đào ấy, nghiêm túc, từng chữ từng chữ:

"Khương Hoài Nguyệt, nhớ kỹ, ta tên là Dung Vọng."

Sau đó cuối cùng cũng buông ta ra.

Ta vội vàng bò dậy, lùi đến nơi xa nhất có thể. Khi nhìn lại, nam nhân áo trắng dính má-u, vạt áo xếp lớp trải dài trên mặt đất, lặng lẽ ngồi tại chỗ nhìn ta. Giấy trắng đầy đất, mỗi tờ đều viết chữ "Ngọc". Trên tờ giấy trắng gần hắn nhất, chỗ ta đã giẫm qua, in một chữ "Vọng" nhuốm má-u tươi. Vọng của vô căn cứ. Vọng của tham vọng.

38

Ra khỏi Đông cung, đón Lâm lão thái y lên xe ngựa, ông ấy xách hộp t.h.u.ố.c quý và gói hành lý nhỏ đã chuẩn bị từ sớm, tiếc nuối nói còn chút việc, tạm thời không rời kinh thành, trước hết về tướng phủ đã.

Xe ngựa không rời kinh thành, cũng không về tướng phủ, chạy đến một góc hẻo lánh vắng người. Tcho xa phu và Bảo Châu đứng ngoài canh chừng.

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Khi chỉ còn ta và Lâm lão thái y, ta nói với ông ấy: "Vãn bối có một thắc mắc, muốn nhờ Lâm lão giải đáp?"