41
Khi trở về tướng phủ, ta có cảm giác như đã trải qua mấy đời. Đầu óc ta hơi rối loạn, đang phân vân không biết có nên nói với phụ thân về chuyện này không. Lão thái y ngược lại tỏ ra rất thoải mái, sau khi tiết lộ một bí mật động trời, ông ấy vừa ngân nga một điệu nhạc nhỏ vừa đến chào tạm biệt tổ phụ ta. Ông ấy đã mua một căn nhà nhỏ ở kinh thành, định ở lại lâu dài.
Ông ấy còn nhờ ta viết thay một bức thư gửi cho thê nhi ở quê, nói rằng bị một con rắn độc bị thương nhiều lần quấn lấy, phải qua một thời gian nữa mới có thể về nhà, nhớ giúp ông ấy cho rùa ăn.
Ta không dám hạ bút, "Cách nói ẩn ý như vậy... bọn họ có hiểu không?"
Lão thái y khoát tay: "Những điều đó không phải trọng điểm, không hiểu cũng chẳng sao, điều quan trọng là phải giúp lão phu cho con rùa nhỏ ăn, nuôi tốt nó thì sau này nó sẽ là thú cưng tiễn đưa lão phu."
Ông ấy nói, trước tiên ông ấy sẽ giúp điện hạ về nơi an nghỉ cuối cùng, rồi đến lượt con rùa nhỏ tiễn đưa ông ấy, quả là một sắp xếp tuyệt vời.
Ta ngẫm nghĩ một lúc rồi cầm bút viết xuống theo lời ông ấy đọc.
Đúng vào ngày lão thái y chuyển đến nhà mới, phụ thân ta báo cho ta một tin tức. Hoàng thượng đã tứ hôn cho Thịnh Vương.
Nói xong, phụ thân ta chưa kịp giải thích rõ đã không nhịn được cười hả hê: "Ban cho hắn ta cưới nữ nhi Trương gia."
Trương gia có một nữ nhi khó gả, mập mạp xấu xí, tính tình chanh chua, đã gần hai mươi tuổi mà vẫn chưa tìm được nhà chồng. Môn đăng hộ đối thì chê nàng ta, gia thế thấp kém thì nàng ta lại chê. Phụ thân ta nói xong vỗ tay cười lớn.
"Có lẽ là Hoàng thượng hạ chỉ khi còn chưa tỉnh rượu."
Đã gần hai ngày rồi, ngâm trong rượu cũng phải tỉnh. Ta có trực giác chuyện này là do Dung Vọng gây ra.
Ngày Thịnh Vương cưới vợ, kinh thành đặc biệt náo nhiệt. Trương gia cũng là một gia tộc lớn, của hồi môn được bày từ đầu đến cuối phố, mười dặm hồng trang, người xem đông nghịt.
Một nha hoàn trong phòng hớn hở đề xuất đi xem, ta đến một tửu lầu dọc đường, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy đoàn rước dâu bên dưới, tân lang mặt đầy u ám như cha mẹ c.h.ế.t.
Chưa kịp quay đầu lại, giọng cười nhẹ nhàng du dương của Dung Vọng đã vang lên bên tai.
"Nàng xem, bọn họ có xứng đôi không?"
Hơi thở ấm áp phả vào mái tóc bên tai ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
42
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Quay người lại, Dung Vọng áo trắng tóc đen đang đứng ngay sau lưng ta, khoảng cách rất gần, như thể xuyên qua không khí, ôm ta vào lòng vậy.
Có vẻ hắn cũng nhận ra điều này, trong đôi đồng tử đen sẫm lộ ra vẻ mê đắm kiềm chế.
Ta lùi lại vài bước, mặt không cảm xúc: "Ngươi đã để lộ một quân cờ khó khăn lắm mới cài được vào Khương phủ, dẫn ta ra đây, chỉ để nói câu này sao?"
Nha hoàn bên cạnh phát hiện thân phận bị lộ, kinh hoàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Dung Vọng phất tay một cái đ.á.n.h ngất người, ánh mắt chưa từng rời khỏi người ta, đôi mắt hoa đào của hắn tràn đầy vẻ oan ức: "Hoài Nguyệt, ta đã... hai ngày không gặp được nàng rồi."
Ta không động lòng, "Hai ngày trước ta mới biết sự tồn tại của ngươi, chúng ta không thân thiết đến mức phải gặp nhau hàng ngày."
Sắc mặt hắn bỗng chốc trầm xuống, chỉ một lát sau lại dịu đi: "Phải rồi. Bây giờ nàng mới biết ta. Nhưng từ khi ta mười mấy tuổi đã ẩn mình bên cạnh Dung Ngọc, thay hắn đỡ đao kiếm. Từ lúc đó, ta đã biết nàng rồi. Khương tiểu thư, trước mặt người khác nghiêm trang như người lớn, sau lưng ngày nào cũng làm nũng với mẫu thân và Dung Ngọc. Từ khi nàng năm tuổi cho đến mười lăm tuổi, đã nhiều năm rồi, ta vẫn luôn nhận ra nàng, lúc đó ta nghĩ, Khương Hoài Nguyệt à, sao nàng lại đáng ghét đến thế?"
Dung Vọng ý tứ hàm súc không rõ mà dừng lại một lát, rồi tự mình tiếp tục.
"Ta nghĩ hẳn là ta nên ghét nàng. Cho nên, khi bị nhận nhầm là Dung Ngọc, ta lập tức từ hôn với nàng. Bởi vì, Khương gia là thế lực thân thiết nhất của Dung Ngọc, nếu một ngày thân phận của ta bị lộ, không thể đảm bảo Khương gia sẽ không phản bội ta."
Ta: "Dung Ngọc, có phải do ngươi giế-t không?"
Hắn khựng lại, bỗng cười khổ, than thở nhỏ: "Nàng chỉ biết quan tâm đến chuyện này."
43
"Ta không thích nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời đó." Dung Vọng nhìn ta, "Từ khi vừa bị đưa vào ám vệ doanh, ta đã có ý thức tích lũy thế lực của riêng mình, sớm muộn gì cũng có ngày ta phải đấu một trận với Dung Ngọc, hoặc là ta giế-t hắn, hoặc là hắn giế-t ta, đều được cả. Nhưng ta chưa kịp ra tay, hắn đã bị người khác ám sát. Ta cũng bị thương nặng, trôi theo dòng nước xuống hạ nguồn, được người ta vớt lên. Tình thế không rõ ràng, ta giả vờ mất trí nhớ, không ngờ, những người đến tìm Dung Ngọc sau đó, tìm suốt một tháng, lại nhận nhầm ta là Dung Ngọc. Thực ra trong một tháng đó ta cũng đang tìm hắn, đúng vào ngày bọn họ nhận nhầm ta là Dung Ngọc, ta đã tìm thấy thi cốt của hắn. Thật là buồn cười."
Ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đầu ngón tay hơi run lên. Một cử động nhỏ như vậy, ngay cả ta cũng không nhận ra, nhưng Dung Vọng lại chăm chú nhìn tay ta, lộ ra vẻ ghen tị và ấm ức khó kiềm chế.
Thấy ta nhìn sang, cảm xúc dâng trào trong mắt hắn lại tan biến trong chớp mắt.
Hắn cười lên, kiểu cười như phát điên, nhưng giọng nói vẫn trong trẻo dễ nghe: "Ta đã chôn thi cốt của hắn trên một gò đất nhỏ bên bờ sông. Sau đó lấy thân phận Dung Ngọc quay về kinh thành.”
“Ta chưa từng nghĩ sẽ giả mạo hắn mãi mãi, ta muốn có một ngày, có thể đường hoàng nói với tất cả mọi người ta là Dung Vọng. Về đến kinh thành, ta đã nhanh chóng liên lạc với thủ hạ của mình, chọn lọc người dưới trướng Dung Ngọc, ai có thể thu phục thì thu phục, không thể thu phục thì đàn áp. Ta phải nhanh chóng đứng vững trước khi thân phận bại lộ."