"Khương gia là một thế lực to lớn, hơn nữa hiểu rõ Dung Ngọc nhất, ta nghĩ đến cách nhanh nhất để cắt đứt với Khương gia, chính là lấy Khúc Anh làm cớ, từ hôn với nàng."
Ta không bất ngờ: "Vậy nên ta và nàng ta, đều chỉ là quân cờ của ngươi mà thôi."
Nụ cười của Dung Vọng bỗng ngừng lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào ta: "Lúc đó ta nghĩ, hẳn là ta nên ghét nàng, vậy nên khi từ hôn cũng không nghĩ nhiều. Nhưng sau đó, ta nhìn nàng đứng trên vách núi khóc, ngồi trong xe ngựa mỉm cười. xem nàng đàn không hầu sở trường, sau khi làm kinh ngạc bốn phương lại cài mai đỏ vào mái tóc, ta chợt nghĩ… Thực ra không phải ta ghét nàng, chỉ là ghét đối tượng nàng làm nũng lúc đó không phải là ta, chỉ có thế thôi."
44
Bên dưới bỗng nổ ra một tràng kinh hô, hóa ra là khăn che mặt của tân nương rơi xuống, đám đông xem náo nhiệt đặc biệt phấn khích.
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Giọng nói của Dung Vọng, trong tiếng ồn ào khắp phố vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng nghe vào tai lại nặng nề:
"Ta đã hối hận, đã thỏa hiệp, đã nhận mệnh. Dù phải giả làm Dung Ngọc cả đời, chỉ cần được ở gần nàng cũng không phải là việc quá khó chịu. Vậy nên hôm đó bị ngã ngựa đập đầu, ta đã mượn cớ giả vờ khôi phục trí nhớ. Cuối cùng cũng có thể đường hoàng nhìn nàng."
Hắn cụp mắt xuống, vô cùng thất vọng: "Không ngờ, nhanh như vậy đã bị nàng phát hiện."
Ta nghi ngờ hắn đang cố tình làm ra vẻ đáng thương, một kẻ mưu mô tính toán từng bước, sao có thể dễ dàng để lộ sự yếu đuối của mình như vậy.
Bên ngoài tân nương đã đội lại khăn che mặt, không quan tâm đến những lời bàn tán xôn xao trên phố, ngược lại tân lang mặt mày tái xanh.
Thịnh Vương tình cờ ngẩng đầu lên, thấy bên cửa sổ nổi bật của tửu lầu bên cạnh có một nam tử áo trắng đang đứng, khẽ nhếch môi cười nhạo hắn ta. Thịnh Vương tức giận đến mức muốn phi ngựa lên lầu, bị mọi người ngăn lại, sau đó bị tân nương vặn tai kéo đi.
Ánh mắt Dung Vọng khinh miệt lại lạnh lẽo, trong đôi mắt đen cuộn trào bóng tối dày đặc, quay đầu lại, đôi mắt hoa đào sáng long lanh như muốn tranh công với ta.
"Nàng ghét hắn ta, ta nhìn ra được, trước đây để mặc hắn ta phát triển chỉ là thủ đoạn nâng đỡ để hạ bệ của ta. Hắn ta và mẹ hắn ta đều ngu ngốc không ra gì, ta chỉ cần ra tay một cái là có thể đè hắn ta xuống. “
“Hoài Nguyệt, Dung Ngọc hiểu nàng bao nhiêu, ta cũng hiểu nàng bấy nhiêu. Dung Ngọc có thể giải quyết mọi phiền não cho nàng, ta cũng có thể giải quyết mọi phiền não cho nàng, chuẩn bị cho nàng một hôn lễ long trọng, chuẩn bị mười dặm hồng trang còn khiến người ta ghen tị hơn cả dưới lầu kia. Nàng có thể, dù coi ta là hắn cũng được, có thể, nhìn ta một chút được không..."
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy góc tay áo ta, quả thực là bộ dạng đáng thương thận trọng, nhưng sự ghen tị và u ám cuộn trào trong đáy mắt lại cho thấy sự không cam lòng.
45
Ta giật tay áo ra khỏi tay hắn, nghiêm túc nhìn hắn: "Ta sẽ không coi bất kỳ ai là thế thân của người khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta chưa từng bị dáng vẻ đáng thương của hắn mê hoặc.
"Trước đây ngươi coi ta là quân cờ, tính toán ta và Khương gia của ta, công khai hủy bỏ hôn ước giữa ta và Dung Ngọc, khiến ta bị người trong kinh thành chê cười, nâng đỡ người mới để cướp đoạt quyền lực của Khương gia ta, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?"
"Lâm lão thái y luôn cố ý vô tình nhắc đến hoàn cảnh của ngươi trước đây khó khăn như thế nào, nhưng những điều đó không phải do ta gây ra. Hoàn cảnh của ta và Khương gia, lại là do ngươi gây ra, ta nhiều lần đa-u lòng suy sụp tinh thần, cũng là do ngươi gây ra."
"Ngươi không muốn Khương gia, nhưng lại muốn có đích nữ của Khương gia, làm gì có chuyện như vậy. Ta sinh ra trong Khương gia, hưởng thụ phú quý vinh hoa mà gia tộc mang lại, tự nhiên cũng phải gánh vác rủi ro cùng tiến thoái với gia tộc."
"Dung Vọng." Ta lần đầu tiên gọi tên hắn, nghiêm giọng nói: "Nếu cái chế-t của Dung Ngọc đã không liên quan đến ngươi, ta sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi, ngươi tự lo liệu cho tốt."
Có vẻ hắn đã đoán trước được phản ứng của ta, không tỏ ra thất vọng lắm, như thể không hiểu lời ta nói vậy, sắc mặt không thay đổi, mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Nữ nhi Trương gia mặc giá y cũng đẹp. Hoài Nguyệt, nếu là nàng mặc giá y, chắc chắn sẽ là người đẹp nhất."
Ta: "Ta đã thêu giá y một lần, sẽ không thêu lần thứ hai nữa."
Ánh mắt Dung Vọng lập tức trở nên u ám, lòng ghen tị dâng trào, ta có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Nhận ra sự sợ hãi của ta, hắn lại thu liễm hết ác ý, thì thầm: "Ta rất ít khi so sánh với Dung Ngọc, nhưng đôi khi, thật sự rất ghen tị với hắn... Hoài Nguyệt, sau này ta sẽ không giấu giếm nàng nữa, mật thám này chính là thành ý của ta."
Mật thám tự có người xử lý, ta cảm thấy hắn không nghe lọt tai lời ta nói, cũng không muốn nói thêm gì nữa, dứt khoát rời đi.
46
Khi ngay cả nữ nhi Trương gia cũng đã xuất giá, mẫu thân ta lại bắt đầu sốt ruột về chuyện hôn sự của ta. Bà ấy lại ôm một đống bức họa đến cho ta chọn lựa.
Bà ấy ân cần khuyên bảo: "Hoài Nguyệt, ít nhất con cũng nên đính hôn trước đã, chuyện cưới xin còn phải chuẩn bị lâu lắm."
Ta hơi do dự: "Mẫu thân, nhất định phải lấy chồng mới được sao?"
Hôm nay nữ nhi Trương gia xuất giá cũng chẳng thấy vui vẻ gì cho cam. Trước khi lấy chồng là tiểu nữ nhi được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay, sau khi gả cho Thịnh Vương thì chỉ còn là Thịnh Vương phi Trương thị, ngay cả tên họ cũng mất đi.
Quý phi, Thịnh Vương và một đám trắc phi cơ thiếp trong Thịnh vương phủ, chẳng ai dễ chung sống cả, e rằng phiền não sẽ không ít.