Mẫu thân ta không hiểu: "Đương nhiên rồi, đời người không lấy chồng sinh con là không trọn vẹn."
Ta cũng không hiểu. Nhất định phải lấy ai đó thì cuộc đời này mới trọn vẹn sao?
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Nhưng ta không muốn tiếp tục tranh luận với bà ấy về chuyện này, vậy nên chỉ tùy tiện chọn ra vài bức họa: "Thì những người này đi."
Mẫu thân ta mừng rỡ đi ra ngoài.
Một thời gian sau, nhân dịp sinh nhật tộc huynh, mượn danh nghĩa của huynh ấy, mẫu thân ta mời một đám thanh niên tài tuấn đến tướng phủ tụ họp, trong đó có mấy người chính là những người ta đã tùy tiện chọn ra.
Mẫu thân nhét vào tay ta một chiếc quạt lụa, đẩy ta ra sau bình phong, dặn dò ta nhất định phải chọn một người vừa mắt nhất.
Ta cầm quạt lụa, che nửa mặt, lén nhìn ra bên ngoài. Người qua kẻ lại, toàn là những công tử trẻ tuổi tuấn tú, ta chẳng thể chọn ra ai là người vừa mắt nhất, cảm thấy tất cả đều giống nhau.
Nhìn mãi nhìn mãi, ta lại thất thần. Sắp đến giờ ăn rồi, không biết hôm nay nhà bếp nấu món gì. Mây vảy trên trời thật đẹp, có phải sắp mưa không?
Lại một năm nữa mùa lũ sắp đến, không biết những người ta phái đi...
"Tiểu thư, phu nhân bảo người đi hái giúp bà ấymột đóa sen mới nở."
Bảo Châu nhắc nhở ta, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.
Ta ngước mắt nhìn đám hoa sen ở xa, bên cạnh có một đám công tử đang ngâm thơ làm câu đối. Mẫu thân sợ ta không muốn chọn ai cả nên mới tìm cớ bắt ta đi qua chỗ đông người nhất để thu hút sự chú ý của đám người đó.
Ta bất đắc dĩ, xách váy đi qua hành lang, hướng về phía đó. Khi đi qua góc rẽ, ta bị kéo vào một góc.
47
Dung Vọng bưng một chiếc giá y quen thuộc, mong đợi nhìn ta: "Hoài Nguyệt, nàng không muốn thêu giá y nữa, ta đã giúp nàng làm xong rồi."
Đó là chiếc giá y trước đây bị ma ma cất đi, không biết hắn dùng cách gì để lấy lòng ma ma mà lấy được ra. Vừa mở ra, chỗ cánh phượng hoàng trước đây bị dính má-u đã được thêu một cánh mai đỏ, vừa hay che đi khuyết điểm đó. Trên đôi cánh như mây rực rỡ điểm xuyết từng cánh hoa mai, còn đẹp hơn cả lúc trước.
Ta vô thức nhìn xuống đầu ngón tay trắng nõn của hắn, trên đó có nhiều vết má-u do kim đâ-m.
Ta khó tin: "Ngươi tự tay thêu sao?"
Còn là kiểu mới học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bị vạch trần, hắn có chút xấu hổ, lại có chút lo lắng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, ánh mắt như lửa: "Hoài Nguyệt, nàng không cần phải thêu giá y lần thứ hai. Cả cả giá y, cả những người và việc khác, ta đều có thể giải quyết, nàng không cần phải bận tâm, nàng..."
"Tiểu thư, người ở đâu?" Bảo Châu quay người không thấy ta, bắt đầu gọi ta.
Ta phức tạp nhìn hắn một cái.
Dung Vọng dự cảm ta sắp đi, đáng thương níu giữ ta: "Hoài Nguyệt."
"Tiểu thư?"
Ta khẽ thở dài, đi vòng qua hắn. Không cần quay đầu lại, ta cũng biết biểu cảm của nam nhân phía sau, chắc chắn là lập tức lạnh xuống, nhìn đám công tử thế gia bên ngoài như nhìn đồ vật chế-t. Giống hệt như con thỏ ta nuôi hồi nhỏ, bề ngoài vô hại, nhưng luôn luôn đòi hỏi ta phải chú ý đến nó, một khi ta để ý người khác mà không để ý đến nó, nó sẽ tức giận giậm chân.
Thỏ giậm một cái, như sấm nổ vậy, cả Khương phủ đều phải run ba cái, đúng là một cái vại giấm. Sau này bị Dung Ngọc đem đi, bởi vì Dung Ngọc cũng là một kẻ ngang ngược. Khương phủ nhỏ bé, không thể chứa nổi hai cái vại giấm lớn.
Nhưng con thỏ nhỏ của ta khỏe mạnh hoạt bát, mềm mại đáng yêu. Dung Vọng nhiều tai nạn, thương tích đầy mình. Độc ác ghen tuông, không từ thủ đoạn.
48
Ta chèo thuyền nhỏ hái một bó sen, trên đường về, đám người ở xa ngơ ngẩn nhìn ta. Sau đó có nhiều người hỏi thăm tộc huynh về thân phận của ta. Trong đó có mấy người mà mẫu thân ta đặc biệt ưng ý, bà ấy đã chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp mấy bà mối đến cửa rồi.
Đợi mãi đợi mãi, chẳng đợi được ai, hỏi thăm mới biết những người đó đều vội vàng đính hôn cả rồi.
Mẫu thân ta lấy làm lạ: "Một hai người thì còn được, sao tất cả đều vội vã đính hôn thế?"
Không cần đoán, vẫn là do Dung Vọng làm. Ta tâm trạng phức tạp, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Dù sao, cũng không phải bị thúc giục lấy chồng nhanh như vậy nữa.
Trước kia chuyện hôn sự của ta với Dung Ngọc thuận theo tự nhiên, ta chưa từng nghĩ đến khả năng khác, sau này ta mới phát hiện, cưới gả không phải điều ai cũng mong muốn. Ta càng không hiểu nổi. Nếu cuối cùng chỉ có thể làm một phụ nhân trong khuê phòng, vậy tại sao từ nhỏ phải học hành vất vả, đọc sách thật nhiều, để người ta biết được vẻ hùng vĩ của núi sông, sự mênh m.ô.n.g của hồ biển, rồi lại nhốt người ta vào trong phủ đệ tranh đấu cả đời, lãng phí tài năng.
Mùa đông ngắm hàn mai, mùa hạ ngắm sen xanh. Ta và Tống Song đến một hồ nghỉ mát ngoài thành để tránh nóng. Bên hồ sen xanh ngút ngàn, là nơi tốt để ngắm sen, người qua lại khung cửi.
Tống Song chèo thuyền ra giữa hồ hái hoa sen, ta không muốn cử động lắm, trời quá nóng, nên chỉ ngồi trong thủy tạ nhẹ nhàng phe phẩy quạt, nhìn nàng ấy chèo càng lúc càng xa. Sau đó một người không ngờ tới đã đến.
Khúc Anh đã búi tóc kiểu phụ nhân, bước vào thủy tạ, nói muốn từ biệt ta. Ta thế mới biết, nàng ta sớm đã được quản sự Đông cung chọn gả cho một viên quan nhỏ, viên quan đó được phái ra ngoài kinh thành, nàng ta cũng phải đi theo.
Ta không tin lời nàng ta nói: "Ta và ngươi không có gì thân thiết, ngươi muốn đi thì cứ đi, có gì phải từ biệt ta."
49
Ánh mắt Khúc Anh có chút trống rỗng và chế-t lặng, ta nhớ lại lần đầu gặp nàng ta, nàng ta quay đầu lại, đôi mắt trong veo, dáng vẻ không hiểu chuyện đời, có chút cảm khái.