Bàn tay lạnh lẽo của hắn che mắt ta, giọng trầm thấp cùng với tiếng tên b.ắ.n ra từ tay áo xuyên vào tai ta: "Vậy phần này của hoàng huynh, cũng không cần nữa."
Tiếp đó là tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của Thịnh Vương lại vang lên. Ta không phải người không chịu được cảnh má-u me dơ bẩn, trực tiếp gạt tay hắn ra nhìn. Thịnh Vương ôm háng lại bắt đầu lăn lộn dưới đất.
Ta giật mình. Ngay trước mặt Hoàng đế, thiến nhi tử khác của ông, dù được sủng ái đến mấy cũng khó mà thu xếp được!
58
Suy nghĩ xoay chuyển trăm nghìn lần, ta lập tức hiểu ra, đây là thử thách giới hạn của Hoàng đế, thử xem Hoàng đế bao dung đứa con mới xuất hiện này đến đâu. Nếu trong giới hạn thì không sao; nếu vượt quá giới hạn thì sẽ bị trị tội.
Ta nhớ lại lời lão thái y từng nói, hắn hoàn thành nhiệm vụ chỉ quan tâm kết quả, quen lấy mạng đổi mạng. Đúng là kẻ điên! Kẻ điên!
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Hoàng đế cũng giật mình, đưa mắt nhìn đứa con rơi từ trên xuống dưới này, không giận, vậy mà bật cười lớn: "Hay! Hay! Đủ độc, đúng là con của trẫm, giống trẫm!"
Cuối cùng cũng không trách phạt hắn, dẫn Thịnh Vương đi. Canh bạc thắng rồi.
Nơi đây lại trở về yên tĩnh.
Dung Vọng không có vẻ gì vui mừng, từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt tùy ý, nhưng khi nhìn về phía ta lại thêm phần trịnh trọng, lục lọi trong tay áo, dịu dàng: "Hoài Nguyệt..."
"Hoàng hậu đến rồi, tiểu thư." Bảo Châu nhắc nhở.
Ta đang định tiến lên hành lễ với Hoàng hậu, Dung Vọng đột nhiên kéo ta vào một bụi mai rậm rạp bên cạnh, che khuất thân hình ta, Bảo Châu thấy vậy cũng theo đó trốn đi.
Hoàng hậu đến một mình. Vừa đến đã chất vấn gay gắt: "Dung Vọng, ngươi ở đây lề mề cái gì? Không giúp bổn cung tiếp đãi đại thần, chạy đến đây thưởng hoa, ngươi thật là nhàn rỗi."
Hóa ra bà ta đến một mình là vì không muốn để người khác nghe thấy bà ta chất vấn Dung Vọng.
Dung Vọng không có biểu cảm gì: "Nhi thần lập tức qua đó."
Hoàng hậu vẫn không hài lòng: "Mèo của bổn cung bị bệnh, ngươi cũng không có một chút phản ứng gì. Nếu là A Ngọc ở đây, nhất định nó sẽ tìm người đến chữa trị, an ủi bổn cung."
Không đợi Dung Vọng trả lời, bà ta lại tự nói: "Cũng phải. Dù sao ngươi là kẻ tàn nhẫn độc ác, mới mấy tuổi đã có thể móc mắt báo, bảo người xẻ thịt nó. Vốn không có tâm thiện yêu thương sinh linh."
Trong khoảnh khắc đó. Gió thổi qua ngọn mai, tuyết rơi đầu cành, mặt băng đông cứng, dưới vạn vật tĩnh lặng là dòng chảy cuộn sóng. Trong đôi mắt hoa đào của Dung Vọng không có chút ánh sáng nào, sắc mắt phức tạp, dường như có ấm ức, có oán hận, có châm biếm... đủ loại tâm tư u ám không ai biết đến tuôn trào.
Cuối cùng, hắn chỉ nhíu mày, vẫn không có biểu cảm gì, nhẹ nhàng lau đi vết má-u không biết từ lúc nào lại ho ra ở khóe miệng, lạnh lùng đáp một câu:
"Được, nhi thần sẽ đi tìm thú y đến."
59
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng hậu nhíu mày: "Ngươi thật chẳng giống nó chút nào. Ngươi như vậy, sớm muộn gì cũng bị phụ hoàng ngươi phát hiện. Phụ hoàng ngươi yêu thương A Ngọc nhất, nếu ông ấy biết ngươi là giả, bổn cung cũng sẽ bị ngươi liên lụy."
"Ông ấy đã phát hiện rồi." Dung Vọng lạnh nhạt nói.
"Cái gì? Khi nào?" Hoàng hậu lập tức hoảng hốt.
"Vừa rồi. Trước khi người đến."
Hoàng hậu trợn to mắt: "Hoàng thượng phản ứng thế nào?"
Dung Vọng thản nhiên nói: "Không có phản ứng gì. Ta chặt đứt một tay Thịnh Vương, còn thiến hắn ta. Phụ hoàng không có phản ứng gì."
Hắn ngước mắt, trong mắt toàn là sự châm biếm.
Lúc này Hoàng hậu mới để ý thấy xung quanh đầy má-u me, khó tin: "Cho dù phụ hoàng ngươi không có phản ứng gì, ngươi làm Thịnh Vương bị thương, Quý phi cũng sẽ đến gây phiền phức cho bổn cung."
Càng nghĩ càng tức giận, Hoàng hậu đột nhiên khóc, giơ tay tát vào mặt tiểu nhi tử trước mặt, gào khóc: "Sao người chế-t lúc trước không phải ngươi?"
Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Dung Vọng bị tát mạnh một cái, ửng lên vài phần đỏ hồng, thêm vết má-u tràn ra từ khóe miệng, trông vừa chật vật, vừa thê lương diễm lệ.
Hắn nhìn Hoàng hậu rời đi với đôi mắt phức tạp.
Tuyết rơi không tiếng động, cành mai âm thầm nở rộ. Ta dừng chân tại chỗ, không biết có nên bước ra không, Dung Vọng trông có vẻ như cần một mình yên tĩnh một lúc.
Chưa kịp phân vân xong, hắn đã thu hết mọi cảm xúc, vòng qua những cành mai rực rỡ, đến bên cạnh ta, cuối cùng không ai ngắt lời hắn nữa. Hắn từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội. Ngọc màu trắng, bên trong ánh lên vài phần tím, đường nét tinh xảo, chính là miếng phượng bội đó.
Lúc này ta mới để ý bên trong áo choàng lông cáo sang trọng của hắn, y phục đều ướt, được thân nhiệt ủ ấm, không đến nỗi đông cứng, tay áo vẫn thỉnh thoảng nhỏ nước. Tóc đen và đôi mắt đều phủ đầy sương tuyết.
Thì ra hắn cuối cùng đã tìm thấy phượng bội, chưa kịp thay quần áo, vội vàng chạy đến, muốn đưa ngọc bội cho ta.
Dung Vọng: "Hoài Nguyệt, ta đã tìm thấy nó rồi."
Hắn muốn đặt phượng bội vào tay ta, không biết vô tình chạm vào đâu, một miếng ngọc nguyên vẹn đột nhiên vỡ nát. Hắn đứng sững, từ những ngón tay thon dài, những mảnh ngọc vỡ rơi xuống từng mảnh một.
60
Hắn lúng túng nhặt những mảnh ngọc vỡ vương vãi trên tuyết, vô thức cố gắng ghép chúng lại với nhau. Ghép được nửa chừng, chỉ cần động đậy nhẹ, tất cả lại vỡ tan tành rơi xuống đất. Hắn chợt khựng lại.
Sau một lúc lâu, hắn nắm lấy góc váy của ta, giọng nghẹn ngào như đang ở bên bờ vực sụp đổ: "Hoài Nguyệt, xin lỗi."
Ta gỡ tay hắn ra khỏi váy áo, cố kéo hắn đứng dậy: "Đứng lên."
Nhưng không kéo nổi, hắn quá nặng. Đột nhiên hắn co người ho dữ dội, từng ngụm má-u tươi trào ra. Phải một lúc lâu sau mới dần tỉnh lại, ngồi trên tuyết, cứng nhắc lau vết má-u ở khóe miệng. Áo trắng nhuốm má-u, tóc đen xõa tung.