Hắn nhìn ta chăm chú: "Hoài Nguyệt, đợi ta vài ngày, ta sẽ khắc cho nàng một mảnh khác. Ta có thể học được. Ta học cái gì cũng rất nhanh..."
Chợt nhớ ra điều gì, hắn cúi mặt xuống, tự nhủ một cách bình thản:
"Phải rồi, ta học cái gì cũng nhanh, chỉ riêng việc học cách yêu và thừa nhận tình yêu là hơi đần độn, chậm một bước, thành ra vạn kiếp không thể cứu vãn."
Dáng vẻ bình thản, không như mọi khi luôn tỏ ra đáng thương yếu đuối. Nhưng hiếm hoi làm sao, lại khiến lòng ta quặn thắt.
Ta chợt nhớ đến ngày hôm đó, khi cổng tướng phủ bị gõ vang, hắn đứng ngoài cửa, áo trắng như tuyết, thân hình cao ngất. Hắn đứng đó, đứng giữa ánh nắng, nhưng dù ánh dương tỏa quanh người vẫn không sao xua tan được vẻ lạnh lẽo cô độc.
Nhớ lúc hắn ở Đông cung cũng bình thản như vậy, những tờ giấy trắng viết chữ "Ngọc" đầy đất, chỉ có tờ giấy viết chữ "Vọng" nhuốm má-u của chính hắn, nằm không xa chỗ hắn, như cùng bị vứt bỏ, như bị ngăn cách trong một không gian riêng biệt. Tách biệt với thế giới, mưa gió thê lương.
61
Thịnh Vương làm phản. Chó cùng rứt giậu, liên kết với An Vương cùng ép vua thoái vị. Có vẻ An Vương chính là kẻ âm thầm mưu phản, phái người ám sát Dung Ngọc và lão thái y. Tuy nhiên trông hắn ta không mấy muốn tham gia, có lẽ vì thời cơ chưa chín muồi đã bị Thịnh Vương ép buộc phải ra tay.
An Vương là vương khác họ, từng làm tướng quân, dưới tay vẫn còn binh quyền, dẫn người vây hoàng cung. Vài phủ đệ quan trọng cũng bị bao vây, trong đó có Khương phủ.
Khi phụ thân ta đang lo lắng, Thịnh Vương phi tới phủ. Nàng ta nói rằng đã mua một thôn trang ngoài kinh thành, mời ta cùng đi du ngoạn vài tháng. Ta nghi hoặc nhìn nàng ta.
Thịnh Vương phi kéo ta ra chỗ vắng người: "Ta nợ Thái tử một ân tình, hứa sẽ bảo vệ ngươi cho tốt. Kinh thành sắp loạn, ta đưa ngươi đi tránh một thời gian."
Ta vẫn còn nghi hoặc.
Thịnh Vương phi phóng khoáng nói: "Ta không chịu nổi việc trong nhà cứ giục cưới, Thái tử nói có thể giới thiệu cho ta một người, có tiền, có quyền, không con cái, chế-t sớm. Thế nên ta mới nợ hắn một ân tình."
"..."
"Ngươi tên gì?" Ta hỏi nàng ta.
"Ta tên Trương Kiều Kiều." Nàng ta đáp.
"Khương Hoài Nguyệt." Ta nói.
Trương Kiều Kiều không chỉ đưa ta đi, mà còn dẫn theo phụ thân ta, mẫu thân ta, tổ phụ ta, cả họ hàng thân thích.
Lính canh cổng định ngăn cản, nàng ta vỗ vỗ cái bụng hơi nhô ra như vỗ quả dưa hấu, ưỡn bụng ra phía trước:
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
"Nhi tử duy nhất của Thịnh Vương, ngoại tôn duy nhất của Trương đại tướng quân đây, ngươi dám cản thử xem? Cản nữa ta nhảy vào mũi đao của ngươi đấy."
Thế là không ai dám cản nữa, chỉ đành đi theo, không rời mắt khỏi chúng ta.
Ở cổng đã chuẩn bị sẵn mấy cỗ xe ngựa, lên xe, ta thấy bên trong có một lá bùa bình an nhỏ lẳng lặng đặt đó. Đó là bùa cầu từ ngôi chùa trên mấy nghìn bậc thang kia. Viết tự của ta - Hy. Hy có nghĩa là mặt trời. Nhật nguyệt tinh thần, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi ta. Mọi u ám trên đời, đều không thể đến gần.
62
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lúc Thịnh Vương đang ra sức tạo phản ép vua thoái vị, Vương phi của hắn vì muốn trả ân tình cho kẻ đối đầu đã đưa những nhân vật trọng yếu của Khương phủ đến một thôn trang ngoài thành tránh nạn.
Ta không biết Thịnh Vương nghĩ gì, nhưng rõ ràng An Vương không yên tâm, phái người tuần tra canh gác bên ngoài thôn trang.
Những chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến Trương Kiều Kiều, một bữa nàng ta có thể ăn ba bát cơm, vẫn chưa đủ, hàng ngày còn dẫn ta đi nướng thịt bắt cá, đào khoai lang đào măng.
Phong cảnh tuyết rơi ở thôn trang vô cùng đẹp, tuyết bay phất phơ che lấp đi không ít lo âu từ những tranh giành quyền lực, tạo cảm giác thanh thản siêu thoát.
Ta ngẩn ngơ ngắm cảnh tuyết. Trương Kiều Kiều vỗ vai ta:
"Nếu Thịnh Vương may mắn không chế-t, thật sự thành công, ta sẽ là Hoàng hậu, sẽ bảo vệ ngươi cả đời. Ngươi đừng lo. Nhưng tên ngốc đó, chắc thành công khó lắm."
Ánh mắt ta dừng lại ở bụng nàng ta: "Nếu Thịnh Vương thất bại, ngươi đang m.a.n.g t.h.a.i đứa con của hắn ta, không lo sao?"
Trương Kiều Kiều c.ắ.n một miếng gà rừng nướng: "Thái tử đã hứa với ta, dù phụ thân nó chế-t, đứa trẻ trong bụng ta cũng không bị liên lụy. Đó là một trong những điều kiện để ta bảo vệ ngươi."
Nhổ cỏ không tận gốc, qua gió xuân lại mọc. Nhưng trong mắt Dung Vọng, hẳn là: mọc lại thì đã sao? Cỏ rốt cuộc vẫn là cỏ, làm sao gây nổi sóng gió gì.
Trương Kiều Kiều hỏi ta: "Hoài Nguyệt, nếu được chọn, ngươi thích cuộc sống như thế nào nhất?"
Cuộc sống như thế nào?
Làm quý nữ thế gia hơn mười năm, ta chưa từng được lựa chọn, cũng chưa từng nghĩ đến câu hỏi này.
Mùi thơm thịt nướng từ than hồng tỏa ra, ngoài đình, những mầm khoai lang trong ruộng đang lặng lẽ nhú lên.
Ta nói: "Có lẽ thích nhất là cuộc sống nhàn nhã tự tại. Đi ngắm vẻ hùng vĩ của núi sông, sự bao la của biển hồ."
Không cần nói gì, làm gì cũng phải suy tính trăm bề. Không cần sống cả đời trong một trạch viện, nhìn ngắm cảnh vật không đổi suốt mấy chục năm. Không cần lo trượng phu thay lòng đổi dạ, người mới cười người cũ khóc.
Trương Kiều Kiều ợ một tiếng no nê.
"Thuở thiếu thời ta cũng từng mơ như vậy, ta muốn đến biên ải, ngắm cát vàng tung bay, sống một đời thỏa thích, dù không thể quay về cũng chẳng sao."
Nàng ta vuốt vuốt bụng mình: "Giờ không đi được nữa rồi, cứ thế này đi."
63
Cuối cùng, Thịnh Vương vẫn thất bại, hắn ta bị một mũi tên lạc xuyên tim, chế-t tại chỗ. Trong lúc hỗn loạn, Hoàng đế cũng chế-t.
Dung Vọng lôi An Vương bị trói gô ném xuống chân ta: "Hoài Nguyệt, nàng muốn xử trí hắn ta thế nào thì cứ thế mà làm."
Nhìn kẻ chủ mưu giế-t chế-t Dung Ngọc, ta cụp mắt: "Buộc đá, ném xuống sông đi."
Trở về kinh thành, trăm việc chờ sửa.