Sau Khi Mất Trí Nhớ, Thái Tử Không Cần Ta Nữa

Chương 25



Hiện giờ Trương Kiều Kiều trực tiếp bỏ qua giai đoạn phải hầu hạ bà mẫu và chị em dâu, trở thành Thái phi. Nàng ấy tâm rộng thể mập, ăn uống càng thêm tròn trịa phúc hậu.

Thấy quần áo và thương của Tống Song, nàng ấy vô cùng ngưỡng mộ: "Khi ngươi đến biên quan, có thể viết thư cho ta giới thiệu phong tục tập quán bên đó không?"

Tống Song: "Được thôi, ngươi tên gì?"

"Trương Kiều Kiều."

"Ta là Tống Song."

Lâm lão thái y móc từ hộp t.h.u.ố.c quý ra mấy cây t.h.u.ố.c đưa cho ta: "Đây đều là những bảo bối mà lão phu đi khắp sông nũi biển hồ mới tình cờ có được, lúc nguy cấp có thể cứu mạng. Cầm về thờ đi, không được dùng."

Lão thái y xui xẻo cuối cùng không đi được, vì tân đế vẫn cần ông ấy.

Lão đầu nhìn bọn ta đầy ghen tị: "Nhớ nhắc con ta, đừng quên cho rùa ăn nhé!"

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

...

Sau khi từ biệt từng người, đoàn xe bắt đầu khởi hành. Ta là người cuối cùng lên xe, trước khi lên, ta vẫn ngoái đầu nhìn lại.

Trên lầu thành cao, cô độc đứng một bóng người. Quá xa, quá mờ ảo, không thể nhìn rõ.Về sau năm tháng trôi qua, xa cách nhiều năm, nghĩ lại ta mới hiểu...

Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy Dung Vọng.

Ngoại truyện 1 - Góc nhìn của Dung Vọng

Người sống vĩnh viễn không thể tranh với người chế-t. Hắn lại cứ muốn tranh. Nếu hắn không tranh, sẽ chẳng còn gì cả. Cả đời này của hắn, có thứ gì không phải tự tranh đấu mà có?

Từ nhỏ Dung Vọng đã biết thân phận của mình, là ấu tử của Hoàng hậu, là kẻ không thể thấy ánh sáng.

Khoảng thời gian được giấu trong Lâm phủ là những ngày vô tư vô lo, đáng để cả đời trân trọng hiếm hoi.

Lâm thái y tuổi đã cao, sớm đã chán ngán những thị phi trong cung, ăn bữa hôm lo bữa mai, nghĩ đến chuyện sắp về hưu, tìm cơ hội cáo lão hồi hương, về quê mua mấy mảnh ruộng, nuôi thú cưng, rảnh rỗi thì đi đây đó ngắm cảnh, biên soạn sách thuốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lão đầu vừa kính trọng hắn như Hoàng tử, vừa thương yêu như hậu bối, dẫn hắn đi câu cá, chẳng câu được lấy một cái vảy, lúc về không cam tâm, đi loanh quanh nhặt được một con rùa nhỏ.

Ông ấy vui vẻ nói với hắn: "Tiểu điện hạ, sau này lão thần đưa điện hạ về quê, phong cảnh ở đó đẹp lắm, chúng ta đào một cái ao nhỏ trong sân để nuôi nó."

Ruộng đã mua, sân đã xây, ao cũng đã đào, lão thái y thành công cáo lão, nhưng ngày đó Hoàng hậu lại đến, mượn cớ về quê thăm người thân, đón hắn về mẫu tộc của mình.

Khi rời Lâm phủ, hắn ngoái đầu nhìn lại, thấy lông lão đang lau nước mắt. Lúc đó hắn còn nhỏ, không hiểu vì sao phải khóc.

Gặp mẹ đẻ của mình, hắn rất xúc động, tình cảm đối với mẹ vốn có từ khi sinh ra không biết thể hiện thế nào, chỉ biết lặng lẽ nhìn bà, cẩn thận bám theo.

Đáng tiếc Hoàng hậu không thích ấu tử cứ bám riết lấy mình này, bà đang đa-u đầu không biết sắp xếp hắn thế nào, bực bội nhíu mày: "Ngươi không thể tự làm việc gì sao? Sao ngày nào cũng bám theo bổn cung thế?"

A Ngọc sẽ không bám người phiền phức như hắn.

Hoàng hậu sắp về cung, nghĩ ra một cách hay, bà sắp xếp Tiểu Dung Vọng vào một ám vệ doanh của mẫu tộc mình. Đợt mới đến này đều tầm tuổi Dung Vọng, hắn ở trong đó sẽ không bị phát hiện, sau này cũng có thể làm thế thân cho A Ngọc, đỡ đi một số nguy hiểm.

Hoàng hậu từ nhỏ sinh ra trong nhà quyền quý, kiến thức hạn hẹp, chỉ biết ám vệ lên trời xuống đất rất lợi hại, không biết trong đó gian khổ thế nào, chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Dung Vọng nhỏ bé chưa kịp tiếp xúc với mẹ mình mấy ngày đã bị đưa đến căn cứ huấn luyện tàn khốc, chỉ vài tháng ngắn ngủi, vẻ ngây thơ trên người hắn đã bị mài sạch, thân thể thêm vô số vết sẹo không đếm xuể.

Thủ lĩnh đoán được thân phận hắn, buộc một mặt nạ lên mặt hắn, tránh người ta nhìn thấy hắn giống Thái tử Dung Ngọc.

Ban đầu, Hoàng hậu còn có chút áy náy, nên vài tháng sau bà tìm cơ hội đến thăm hắn.

Tiểu Dung Vọng đang cùng một đám trẻ con đối phó với một con báo, hắn đã học được cách quan sát xung quanh, vậy nên Hoàng hậu vừa xuất hiện ở góc phòng, hắn đã phát hiện ra bà.

Hắn rất phấn khích, đặc biệt ra sức, khi tất cả mọi người đều lùi lại, chỉ có một mình hắn xông lên phía trước, bám chặt vào người con báo, mấy lần suýt bị hất văng, cực kỳ nguy hiểm. Hắn nhanh trí móc vào mắt con báo, sau đó tổ chức mọi người thành công chế ngự con báo.

Bình thường vào lúc này, thủ lĩnh sẽ khen ngợi bọn họ. Hắn có chút ngượng ngùng, lén nhìn về phía góc phòng với ánh mắt mong đợi, kết quả lại thấy Hoàng hậu đang buồn nôn, dùng ánh mắt ghê tởm nhìn hắn. Hắn có chút bối rối, cũng có chút mơ hồ. Ác ý từ người ruột thịt, đặc biệt dằn vặt tâm can.

Sau này hắn mới hiểu ra, những kẻ độc ác tàn nhẫn không được người khác yêu mến, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng chê ghét.

Hắn có chút hối hận, lẽ ra nên che giấu bản tính thô lỗ hơn. Lần sau khi Hoàng hậu đến, hắn sẽ giả vờ ngoan ngoãn, hiền lành hơn một chút. Còn việc hoàn toàn không độc ác? Những kẻ như vậy không thể sống sót trong ám vệ doanh được.

Nhưng Hoàng hậu không bao giờ đến thăm nữa, một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, cho đến khi hắn được đưa đến bên cạnh Dung Ngọc. Nhìn nụ cười trìu mến của Hoàng hậu dành cho Dung Ngọc, hắn mới nhận ra, hóa ra mẫu hậu cũng có thể dịu dàng, thân thiện như vậy, chỉ là đối tượng không phải là hắn mà thôi.

Hắn tưởng mình sẽ không cam tâm, sẽ ghen tị, nhưng thực ra không hề có cảm giác đó. Trong lòng hắn không có sóng gió gì. Không có tình yêu, cũng chẳng có hận thù, không có những cảm xúc vui buồn giận dữ quá rõ ràng. Từ lúc nào không hay, hắn đã đ.á.n.h mất khát khao và khả năng yêu thương và được yêu thương.