Sau Khi Mất Trí Nhớ, Thái Tử Không Cần Ta Nữa

Chương 24



Lão thái y rảnh rỗi không việc gì làm, ngày nào cũng đến chơi, nói nhớ con rùa nhỏ của mình, mùa xuân tới còn phải gieo hạt trồng trọt, không biết có kịp không.

Phụ thân ta bị câu chuyện xuân canh của ông ấy mê hoặc, lẩm bẩm "vua triều nào thần triều nấy", chuẩn bị viết thư từ quan, về quê.

Dung Vọng bận đến chân không chạm đất, không có thời gian để ý đến mấy ông lão than vãn vô cớ này.

Hắn đã đăng cơ, với tư cách tân quân, có rất nhiều việc cần giải quyết.

Thư từ quan của phụ thân ta gửi đi gửi lại nhiều lần, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Dung Vọng: "Khương Thừa tướng, nhất định phải đi sao?"

Phụ thân ta tránh nặng tìm nhẹ: "Phải, muốn về quê trồng trọt."

Thực ra phụ thân ta lo bị tân đế gây phiền phức, dù sao cũng không ngờ tiên đế chế-t đột ngột như vậy, người lên ngôi lại là nữ tế cũ. Ông ấy cảm thấy không an toàn, muốn rút lui khi đang mạnh, bo bo giữ mình.

Đến giờ Dung Vọng vẫn chưa công bố thân phận thật của mình, phụ thân ta không biết nội tình.

Hắn đè thư từ quan của phụ thân ta xuống, sai người mời ta vào cung.

Vào điện, ánh chiều tà rọi qua cửa sổ xuống án thư, chồng tấu chương cao như núi, nghiên mực chưa khô, màn the bị gió thổi nhẹ bay bay, tất cả đập vào mắt. Không có ai.

Đang định bước ra, bất ngờ một hơi thở lạnh lẽo từ phía sau ôm lấy ta.

Dung Vọng: "Khương Hoài Nguyệt, giờ trẫm là đế vương một triều, giàu có bốn biển, muốn làm gì là có thể làm điều đó."

64

"Nàng thấy điện này không? Trẫm muốn nhốt nàng ở đây, dùng xích vàng trói lại, mỗi ngày chỉ được thấy một mình trẫm, không ai có thể cướp đi ánh mắt của nàng. Trẫm không cho phép người khác vào điện, trẫm ăn cơm ngủ nghỉ xem tấu chương, tất cả đều phải ở bên cạnh nàng. Sau này nàng phải sinh cho trẫm một Hoàng tử, một đứa là đủ, để kế thừa ngôi vị, không cần nàng dạy dỗ, không ai đáng để nàng phải bận tâm. Nàng chỉ cần ngày ngày nhìn trẫm là được."

Hắn ôm chặt ta, vòng tay lạnh lẽo, như muốn nhào nặn ta vào tận xương má-u. Nhưng ta chỉ khẽ gỡ ra, đã thoát khỏi vòng tay hắn.

Dung Vọng rất ngoan ngoãn lùi lại vài bước, nhưng ánh mắt không nỡ rời khỏi ta nửa phần, nói đến đây, đôi mắt hoa đào bỗng rơi lệ.

Lần đầu tiên thấy hắn khóc. Ta hơi bối rối. Rõ ràng là hắn đang nói những lời quá đáng, vậy mà hắn lại tự khóc. Câu "nhưng giữa chúng ta, mãi mãi có một Dung Ngọc" đến bên miệng cuối cùng vẫn không thốt ra.

Dung Vọng dù đang rơi lệ, trong mắt vẫn là sự cố chấp, bệnh hoạn, bóng tối vô phương cứu chữa, trong u ám như phủ một tầng nước sông tăm tối.

Hắn nói: "Nhưng ta không thể làm thế."

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Hắn chán nản cúi đầu, tóc đen cũng rủ xuống theo: "Trương Kiều Kiều hỏi nàng thích cuộc sống thế nào, là do ta chỉ thị. Thời gian qua, ta vẫn không dám gặp nàng, ta sợ ta không kìm được, thật sự nhốt nàng lại. Nhưng nếu nhốt lại, nàng sẽ không còn là nàng nữa, chắc chắn sẽ hận ta đến chế-t. Làm sao ta có thể cho nàng thêm một cơ hội để ghét ta được nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dung Vọng muốn cười nhẹ như thường lệ, nhưng khóe môi chỉ toàn vị đắng: "Khương Hoài Nguyệt, ta sắp chế-t rồi, nàng cũng biết mà."

Tim ta lại thắt lại.

"Phụ hoàng trước khi đi đã viết chiếu thư, lập Dung Ngọc làm đế. Nàng xem, ông ấy trông có vẻ không thiên vị, nhưng thực ra vẫn không muốn thừa nhận thân phận của ta trước thế nhân, ta chỉ có thể tồn tại dưới danh nghĩa Dung Ngọc. Ông ấy nói, sợ mẫu hậu bị người đời chê cười. Ông ấy nói, mẫu hậu thuở trẻ cũng từng là tiểu cô nương tươi đẹp hiền lành, chính những năm tháng u uất trong thâm cung đã thay đổi tâm tính bà ấy, bảo ta đừng trách bà ấy.”

"Ta không còn bận tâm việc thế nhân có biết tên họ ta hay không, lúc đó ta nghĩ, nếu ta cưỡng ép giữ nàng bên cạnh, nàng sẽ không vui, nàng sẽ giống như mẫu hậu vậy, không vui. Yêu một người, làm sao nỡ để người ấy không vui chứ?"

Hắn nhìn ta đắm đuối, mạnh dạn nắm lấy tay ta, nắm mãi nắm mãi: "Khương Hoài Nguyệt, ta thích nàng nhiều lắm. Mỗi khi ta nghĩ mình đã thích nàng nhất rồi, thích đến sắp tràn ra ngoài, thì ngày hôm sau lại còn xao xuyến hơn..."

"Đây là tấu chương xin từ quan của phụ thân nàng, đã phê chuẩn rồi. Nàng đi đi." Hắn nhét một quyển tấu chương vào tay ta.

Hắn nhẹ nhàng đẩy ta ra cửa, dịu dàng nói: "Đi thẳng về phía trước, đi đi, đừng quay đầu lại. Đi trước khi ta hối hận."

Cửa điện đóng lại.

Ta nắm tấu chương đứng yên tại chỗ rất lâu.

65

Ta không nhớ mình đã quay về Khương phủ như thế nào.

Khi nhận được tấu chương, phụ thân ta vừa vui mừng vừa cảm khái: "Đã mấy chục năm rồi, cũng đến lúc vinh quy bái tổ."

Quê Khương gia và quê của Lâm lão thái y là cùng một nơi. Hai nhà vốn là thế giao, vậy nên giao tình của tổ phụ ta và ông ấy rất sâu đậm. Thuở thiếu thời, hai ông lão này - một người đi thi, một người học y - đều thề sẽ làm nên một phen sự nghiệp, vậy mà giờ đây đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện về quê.

Ngày rời kinh thành, rất nhiều người đến tiễn.

Tống Song mặc bộ hồ phục tay áo thụng mới may, cầm một ngọn thương đuôi đỏ: "Đẹp không? Sau khi ngươi đi, ta sẽ theo đại huynh ra biên ải. Tân đế anh minh đã cho phép ta theo quân."

Ta cười: "Đẹp lắm. Miễn cưỡng công nhận hôm nay ngươi là người đẹp nhất kinh thành."

Tống Song múa một bộ thương pháp khoe kỹ năng cho ta xem: "Không tranh đẹp xấu với ngươi nữa. Ta ra biên ải chắc chắn sẽ xấu đi thôi."

Nàng ấy cười rất phóng khoáng.

Trương Kiều Kiều bụng đã to rõ, mang cho ta rất nhiều đồ ăn vặt: "Ăn dọc đường, đừng để đói bụng."

Thịnh Vương đã chế-t, nhưng tân đế vẫn giữ phong hiệu, truyền cho đứa bé trong bụng Thịnh Vương phi, bất kể trai gái đều được phong vương.