Khúc Anh nhỏ bé, trốn trong chiếc áo choàng, rụt rè nhìn qua.
Một cơn gió lạnh thổi vào mặt, ta ngước mắt, lại nhìn kỹ nàng ta vài lần, như lần đầu gặp nàng ta vậy. Lúc đó đôi mắt nàng ta còn trong trẻo, ở kinh thành chưa được bao lâu đã học được những thủ đoạn thấp kém này rồi sao?
Ta không có ý tranh đấu với nàng ta, nhưng cũng không để người ta chọc tức mình, nên thuận thế xin lỗi:
"Xin lỗi, là lỗi của thần nữ. Sớm biết Khúc cô nương nhút nhát như vậy, thần nữ đã không nên đi dạo dọc bờ sông, không nên vô ý gặp nàng ta. Sau này nơi nào có Khúc cô nương, thần nữ nhất định sẽ đi vòng ba dặm đường, không xuất hiện trong tầm mắt của Khúc cô nương."
Một tràng lời châm chọc đã khiến hai người đối diện sững sờ.
Có lẽ hình ảnh đích nữ thế gia của ta đã ăn sâu vào tâm trí bọn họ, bọn họ không ngờ ta cũng biết dùng lời lẽ sắc bén để đối đáp. Thực ra bản thân ta cũng không ngờ. Phát hiện gần đây mình càng ngày càng phóng khoáng hơn một chút, nhưng, thế này cũng tốt.
Ta mỉm cười nhẹ: "Để tạ lỗi, ta sai người giúp ngươi hái cành mai đó nhé."
Ta nói với Khúc Anh.
Bảo Bảo Châu với lấy cành mai đỏ trên ngọn cây, Bảo Châu uốn éo nửa ngày, cuối cùng bẻ được cành mai xuống, rồi "Ôi chao!" trượt chân, ngã xuống tuyết. Ta tận mắt thấy nàng ấy lén véo một cái vào đùi, trong mắt lập tức trào nước mắt, ấm ức nói với ta:
"Tiểu thư, có người dọa nô tỳ, khiến nô tỳ ngã một cái, người phải làm chủ cho thiếp." Rồi liếc mắt về phía Khúc Anh, giả vờ che giấu nhưng lại càng lộ liễu.
17
Ta quở trách Bảo Châu: "Là ngươi quá nhát gan, trách ai được, như con thỏ vậy. Mau đứng lên, ngươi coi Thái tử điện hạ là mù à?"
Sắc mặt Thái tử khó coi.
Bảo Châu đứng dậy, lẩm bẩm: "Nô tỳ đâu dám so với thỏ, con thỏ tiểu thư nuôi trước đây, khi ghen giận chỉ cần giậm chân một cái là cả Khương phủ phải run lẩy bẩy.”
Ta bị chọc cười, chút phiền muộn vì bị oan kia đã tan biến, nhận lấy cành mai, bước đi nhẹ nhàng, vững vàng, đến trước mặt Khúc Anh, cài cành mai vào lông của chiếc áo choàng.
Ta nhìn về phía Thái tử: "Đã xin lỗi, cũng đã tạ lỗi rồi. Thái tử điện hạ có hài lòng không?"
Màn kịch này của ta, Thái tử tất nhiên hiểu là đang châm biếm điều gì, hắn có vẻ không tin lắm.
Lúc này có người vỗ tay đi tới, khen ngợi: "Đặc sắc, quá đắc sắc. Cùng một chỗ, khiến hai cô nương ngã trên mặt đất bằng phẳng, cây mai này hẳn là có chút xui xẻo."
Một nam tử áo gấm lụa sang trọng, đôi mày đôi mắt có vài phần giống Thái tử, là Thịnh Vương. Câu nói này của hắn ta đã xác thực việc Khúc Anh tự ngã, không liên quan gì đến ta.
Mặt Khúc Anh hơi tái. Thái tử không thể tin được nhìn nàng ta một cái, nhưng cũng không nói gì ngay lúc đó, thuận theo tự nhiên xin lỗi ta: "Xin lỗi, đã hiểu lầm Khương cô nương."
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cười: "Không sao. Điện hạ có tin ta hay không, không liên qua gì tới ta."
Hắn hơi ngẩn người.
Thịnh Vương thừa cơ chen vào: "Hoàng đệ, bổn vương đến đón ngươi, vừa hay thấy cảnh này. Nếu sự việc đã rõ ràng rồi, đi thôi, phía trước tiệc sắp bắt đầu rồi."
Nói xong cũng chào hỏi ta: "Khương cô nương, hôm nay hiếm khi mặc y phục đỏ, còn diễm lệ hơn cả mười dặm hoa mai."
Ta lịch sự mỉm cười nhẹ, không đáp lại.
Mới gặp đã khen vị hôn thê cũ của Thái tử trước mặt hắn, thật ngu ngốc không tự biết.
Trước khi đi, ta lại nhìn Khúc Anh một cái: "Chiếc áo choàng Khúc cô nương đang mặc, nếu ta nhớ không lầm là món quà sinh thần ta tặng điện hạ năm đó. Góc áo có thêu chữ Khương."
18
Đồ của ta thường thêu hoa gừng làm dấu, chiếc áo choàng đó là lúc Dung Ngọc chọc ta giận, ta vội vàng đổi hoa gừng thành một miếng gừng xấu xí. Người trong Đông cung không biết chuyện này, lần trước kiểm đồ đạc đã bỏ sót chiếc áo choàng này. Ta cũng chỉ nhớ ra khi thấy chiếc áo choàng hôm nay.
Khúc Anh lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên tiếp tục khoác áo choàng hay cởi ra trả ta.
Thái tử chắc cũng không ngờ chiếc này cũng do ta làm ra, trầm ngâm một lát, nói với ta: "Mười vạn lượng bạc, coi như mua chiếc áo này của Khương cô nương được không?"
Ta ôm bình nước nóng, lòng bàn tay ấm áp, gió lạnh không lọt vào tay áo: "Ta không thiếu chiếc áo này, cũng không thiếu mười vạn lượng bạc, đồ người khác đã mặc ta không cần, coi như tặng cho Khúc cô nương vậy."
Khúc Anh đứng cứng tại chỗ.
Sắc mặt Thái tử hơi trắng, vẫn giữ tính tốt tiếp lời: "Vậy đa tạ Khương cô nương."
Ta không nhìn bọn họ nữa.
Mười dặm hoa mai, sắc đỏ rực rỡ phủ tuyết mới. Nơi hoa mai nở rộ nhất, cung nhân dựng đài, có đào kép trên đài ca hát réo rắt.
Khi ta đến, người đã rất đông. Thấy ta cùng Thái tử và Thịnh Vương cùng đi vào, mọi người tò mò nhìn chúng ta. Ta không để ý ánh mắt người khác, chào hỏi các quý nữ quen biết, không lâu sau đã tham gia vào đề tài thảo luận của bọn họ, trong lúc nói cười thong dong tự tại.
Tống Song - đích nữ của Tướng quân phủ, gia thế dung mạo chỉ sau ta, cũng là quý nữ được trăm nhà cầu hôn trong kinh thành, trong lúc nói cười hỏi ta một câu:
"Quý phi nương nương đặc biệt đón một cây Chu Sa Mỹ Nhân Mai quý hiếm, sợ là lát nữa sẽ yêu cầu người ta biểu diễn tài nghệ, lấy làm phần thưởng. Khương cô nương có thích Chu Sa Mỹ Nhân Mai không?"
Nếu được đứng đầu trong buổi thưởng mai chắc chắn sẽ nổi danh xa gần, thăng tiến thêm một bậc, cũng phù hợp hơn với tiêu chuẩn chọn con dâu của Quý phi. Nàng ấy đang hỏi ta có hứng thú với vị trí chính phi của Thịnh Vương không.
Ta từ tốn nói: "Mỹ nhân mai, trên đời hiếm có, quý giá vô cùng, ai mà không thích chứ? Nhưng nhà ta cũng có nhiều của quý, cây mỹ nhân mai này, hãy để lại cho người thích hơn vậy."