Ý tứ rất rõ ràng, ta không hứng thú.
Tống Song: "Ý ta cũng vậy."
Ta và nàng ấy nhìn nhau cười.
19
Không lâu sau, Quý phi đến, gọi ta lên phía trước, nói chuyện với ta một cách thân thiện, dịu dàng.
"Lâu rồi không gặp, Hoài Nguyệt càng ngày càng xinh đẹp."
Ta mỉm cười nhẹ nhàng: "Không bằng nửa phần của nương nương."
Bà ta đặt tay lên cổ tay, dường như muốn tháo vòng tay để tặng ta.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, ta tự nhiên đưa tay chỉnh lại mái tóc, để lộ chiếc vòng ngọc trên tay. Đó là món đồ do Tiên đế ban cho Khương gia, vô cùng quý giá, độc nhất vô nhị. Quý phi lặng lẽ hạ tay xuống.
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Ta chỉnh xong tóc, kín đáo thu tay về, tiếp tục ôm bình nước nóng. Không uổng công ta đã đặc biệt lục tìm chiếc vòng quý giá này trước khi ra ngoài. Không chỉ vậy, trâm cài đầu và nhẫn trên tay ta đều là những món đồ quý do hoàng gia ban tặng. Rất quý nhưng lại kín đáo, không lấn át phong thái của Quý phi. Bà ta muốn tặng quà và thân thiện với ta nhưng không tìm được cơ hội. Bà ta có vẻ lúng túng, nói ít hẳn đi.
Ta thấy thoải mái, đợi yến tiệc bắt đầu rồi quay về vị trí của mình, ngồi cạnh Tống Song. Trên đài ca múa diễn ra, dưới đài hai bọn ta lặng lẽ tranh nhau ăn bánh ngọt. Khẩu vị của cả hai rất giống nhau.
Quả nhiên Quý phi đề nghị các khuê tú thi tài, phần thưởng là cây mai mỹ nhân kia, còn đặc biệt mời Tống Song lên khai màn.
Tống Song đàn một khúc sở trường trên đàn cổ cầm, được mọi người khen ngợi. Nhưng ta nghe ra được, nàng ấy đã giấu bớt tài năng.
Không chỉ nàng ấy, những quý nữ khác lên sân khấu sau đó cũng có nhiều người giấu tài. Đó đều là những người không quan tâm đến vị trí Thịnh Vương phi, nhưng lại không tiện từ chối thẳng thừng ý tốt của Quý phi. Tất nhiên, cũng có người dốc hết sức lực, cố gắng lọt vào mắt xanh của Quý phi, thổi sáo đàn hát, lần lượt lên sân khấu, khiến người xem hoa cả mắt.
Ta vừa thưởng thức các mỹ nhân biểu diễn, vừa đẩy những món không thích ăn sang phía Tống Song, rồi lại bỏ những món nàng ấy không thích vào đĩa của nàng ấy.
Đang âm thầm giành giật với Tống Song, Khúc Anh bước lên sân khấu. Nàng ta chen vào làm gì chứ?
20
Ta kinh ngạc, vô thức liếc nhìn về phía khách nam, Thái tử không có ở đó. Ta lại nhìn sang Bảo Châu. Nàng ấy vẫn đang chăm chú theo dõi động tĩnh của mọi người, cúi người giải thích với ta rằng Thái tử vừa ra ngoài với một đại thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ồ. Ta không ngạc nhiên. Mất đi sự ủng hộ của một thế lực lớn như Khương gia, lại mất trí nhớ, gần đây Thái tử quả thật rất bận rộn, nhiều việc cần phải tự mình xử lý. Lúc nãy trên đường đến đây, chẳng phải hắn cũng rời đi một lúc sao?
Những người như Khúc Anh phải luôn để mắt đến, chỉ cần lơ là một chút, nhìn xem, bây giờ lại hành động bừa bãi rồi đấy.
Tiệc thưởng mai chọn nhi tức của Quý phi, nàng ta là người từ Đông Cung, chen vào làm gì?
Tống Song cũng thấy nàng ta, nhướng mày, đưa mắt nhìn ta đầy thắc mắc.
Ta nói: "Có lẽ nàng ta nghĩ ai cũng phải lên sân khấu biểu diễn."
Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ cần biểu diễn đại điều gì đó, không cần nổi bật là được.
Vừa nghĩ xong, bên kia Khúc Anh hái một chiếc lá trúc, ngượng ngùng nói mình không có tài năng gì, chỉ có thể dùng lá trúc thổi một khúc thôi.
Vừa nói xong, mọi người trong tiệc lập tức hứng thú, xem nhiều tiết mục đàn hát đến buồn ngủ, cuối cùng cũng có cái gì đó khác biệt.
Khúc Anh cầm chiếc lá trúc, thổi một khúc nhạc nhẹ nhàng trong trẻo, như gió xuân len lỏi vào rừng mai mười dặm, tuyết đọng sẽ tan chảy trong những ngày tới, chim én bay lượn, cỏ non đón chào sắc xanh mới. Khúc nhạc vừa dứt, cả sảnh đường vỗ tay, lời khen không ngớt. Ta thấy Thịnh Vương nhìn chằm chằm vào Khúc Anh, ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú.
Nụ cười của Quý phi có phần gượng gạo, bởi vì qua khúc nhạc này, Khúc Anh đã lấn át cả Tống Song. Nếu không ai áp đảo được nàng ta, Khúc Anh sẽ là người xuất sắc nhất trong yến tiệc, và cây mai mỹ nhân của bà ta đã chuẩn bị sẽ trở nên vô ích.
Vì vậy bà ta nhìn về phía ta: "Nghe nói Khương tiểu thư theo học danh gia, có tài đàn cổ cầm tinh thông, không biết hôm nay có mang đàn đến không?"
21
Đàn tất nhiên là không mang theo. Nếu không ta sẽ lấy lý do gì để từ chối lên sân khấu biểu diễn?
Ban đầu ta nghĩ, thà người khác chế-t chứ không để mình chế-t, để Tống Song giành mai mỹ nhân đó, để nàng ấy lo lắng về cách đối phó với Quý phi. Nên ta không mang đàn theo. Nhưng tình hình hiện tại ngoài dự đoán của ta. Nếu ta không đồng ý cứu nguy cho Quý phi, e rằng bà ta sẽ không hài lòng với Khương gia, hơn nữa các khuê tú kinh thành không ai bằng được một y nữ nhỏ cũng khiến người ta cười chê.
Ta đứng dậy: "Thưa Quý phi nương nương, tiện nữ đã gửi đàn đi điều chỉnh bảo dưỡng. Tuy nhiên, tiện nữ thấy bên gánh hát có một cây không hầu, cũng có thể thử một lần."
Tống Song đã đàn cổ cầm rồi, ta không thể cũng đàn cổ cầm, đàn hay thì làm nàng ấy mất mặt, đàn dở thì tự mình mất mặt. Những quý nữ vừa lên đài biểu diễn, không ai đàn không hầu cả. Không hầu được mang lên, ta khẽ gảy dây đàn thử. Chắc là trong vở kịch có một nhân vật giỏi đàn không hầu, gánh hát đặc biệt chuẩn bị một cây không hầu thật, tuy chất lượng âm thanh không tốt lắm, nhưng tạm được.
Con em thế tộc chuộng cầm tiêu, cầm tiêu trang nhã, rất ít người học không hầu, cho rằng không hầu tỳ bà là nhạc cụ dành cho nhạc kỹ, sẽ hạ thấp thân phận.
Ta thực ra thích không hầu hơn, vì sau lần Dung Ngọc chọc giận ta, phát hiện trên áo choàng thêu một miếng gừng xấu xí, hắn biết ta giận nên dẫn ta đi dạo phố, ta thích một cây không hầu.