Sau Khi Nam Phụ Ác Độc Bị Đọc Tâm, Các Đại Lão Tranh Nhau Sủng

Chương 43



[Học sinh ít thì làm gì có nhiều giáo viên được? Từ đó, chất lượng dạy học cũng sẽ kém theo, các bộ môn liên quan coi trọng vấn đề này một chút đi!]

Đạo diễn nhìn chằm chằm máy theo dõi thấy vậy thì nở nụ cười hài lòng: "Đúng! Phải nói như vậy thì mới có người ra mặt giải quyết vấn đề!"

Ông ta vừa lẩm bẩm đến đây, cách đó không xa có người gọi: "Đạo diễn, lớp 6 có học sinh rồi nè!"

Đạo diễn quay đầu, thấy hiệu trưởng dẫn một bé gái đi nhanh qua đây.

Ông ta đứng lên, hỏi với vẻ khó hiểu: "Cô bé là..."

"Là lớp trưởng lớp của Tả Gia Thành!" Hiệu trưởng mặt mày hớn hở: "Cố Đại Sơn đi thành phố đón cô bé về, vậy là bạn học lớp 6 trường tôi có thể phối hợp ghi hình rồi nha!"

Đạo diễn: "..." Tốt lắm! Lại có thêm một em học sinh!

***

Hoắc Nhân Kiệt không quan tâm mình có bị tung drama hay không, chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh công cộng lầu một khu dạy học: "Mạnh Khung Kỳ, anh đâu rồi, có ở bên trong không thế?"

Anh ta gõ cửa từng phòng, có giọng nói non nớt run rẩy truyền ra: "Thầy ơi, đừng gõ cửa nữa, em không trốn học, em ra ngay đây!"

Cậu bé vừa dứt lời, cửa phòng WC đã bị mở ra, cậu bé mũm mĩm ngại ngùng gãi đầy: "Thầy ơi, em bị táo bón!"

"Nếu táo bón thì ăn nhiều rau đi!" Hoắc Nhân Kiệt trừng cậu bé một cái: "Mau đi học đi!"

"Vâng ạ!" Cậu bé mũm mĩm chạy nhanh như bay ra ngoài.

Hoắc Nhân Kiệt nhìn trái nhìn phải, phát hiện phòng cuối đang đóng kín cửa, bèn đi qua hô lên: "Mạnh Khung Kỳ, anh ở bên trong hả? Còn không mở cửa thì tôi sẽ đá cửa đấy!"

Dứt lời, anh ta giơ chân về phía cửa.

Kết quả là ngay sau đó, cửa được mở ra từ bên trong, để lộ khuôn mặt nghiêm nghị của Mạnh Khung Kỳ: "Tôi hỏi anh, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Rồi muốn hai ta mất mặt đến mức nào nữa?"

"Mất mặt cái gì chứ?" Hoắc Nhân Kiệt cảm thấy không sao cả, cười nói: "Có mất mặt bằng hai anh em kia không?"

"Anh đi so với người tốt hơn được không thế?" Mạnh Khung Kỳ có chút điên mất.

"Vậy so với Tống Hiểu Nam!" Hoắc Nhân Kiệt nghĩ nghĩ: "Dù sao thì hai ta vẫn còn có đầu óc."

"Anh hết thuốc chữa rồi!" Dứt lời, Mạnh Khung Kỳ định đi ra ngoài, nhưng bị Hoắc Nhân Kiệt cản lại.

Anh ta nhìn xuống dưới: "Không sao rồi hả? Có muốn đi bệnh viện khám không?"

"Bởi mới nói, cứ đòi thắng tôi làm gì, ngoan ngoãn nhận thua là được rồi!"

"Nếu biết anh mẫn cảm như thế thì tôi sẽ không dùng chiêu kia!"

Mạnh Khung Kỳ bị tiếng lải nhải của anh ta chọc cho tức điên lên: "Ý của anh là anh không mẫn cảm?"

Anh ta kéo mặt Hoắc Nhân Kiệt lại, mở miệng Hoắc Nhân Kiệt ra: "Vậy để tôi thử xem!"

Dứt lời, Mạnh Khung Kỳ đột nhiên cúi người hôn xuống.

Hoắc Nhân Kiệt: "!!!"

Anh ta ngơ ngác vài giây, sau đó bắt đầu giãy giụa.

Vậy nên, Tống Nhất Xuyên chậc chậc vài tiếng.

- "Không ngờ là Hoắc Nhân Kiệt còn mẫn cảm hơn cả Mạnh Khung Kỳ nữa, chỉ vừa hôn một cái là..."

- "Hầy, cái loại chuyện này có gì mà hơn thua chứ? Mọi người đều là đàn ông, ai cao quý hơn ai?"

-"Lại nói, sao hai người họ cứ làm loại chuyện đó trong WC mãi vậy? Chẳng lẽ là vì hoàn cảnh tốt?"

- "Bầu không khí càng dơ bẩn thì tình cảm càng nhiệt liệt?"

- "Chậc, khẩu vị nặng quá đi!"

-"Phải nói rõ ra trước là tôi không thích xem chuyện riêng tư của hai người họ, chủ yếu là top tuyển tập chuyện thiên hạ đang treo tin của bọn họ, muốn không xem cũng không được..."

Tiểu đội hóng hớt vô thức nhìn nhau, ai cũng thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

Mẹ nó, sau này không dám làm ăn gì nữa, lỡ như bị treo lên top, thì chẳng khác gì phát sóng trực tiếp trong giới hào môn!

Diêm Cẩn Dự hơi khựng lại, khoé môi lại nhếch lên.

Nếu là Bé Xuyên thì sao?

Chẳng lẽ tự phát sóng trực tiếp chính mình?

Muốn thử một lần quá đi!

*

Lúc Hoắc Nhân Kiệt và Mạnh Khung Kỳ ra khỏi khu dạy học, tụ tập chỗ đám người, liền thấy các thành viên trong tiểu đội hóng hớt nhìn về phía mình với ánh mắt là lạ, vẻ mặt kiểu hiểu ngầm, giống như là vừa mới hít drama xong.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy trai đẹp à?" Hoắc Nhân Kiệt cậy mạnh trợn mắt hét to, chỉ là giọng điệu hơi run rẩy chứng tỏ đang chột dạ.

Còn lão cán bộ vẫn cứ im lặng như cũ, con ngươi đen như mực ánh lên ánh sáng âm trầm.

Đám già đời trong show hẹn hò trên phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy không đúng, bắt đầu bình luận liên tục.

[Mau nhìn kìa, môi Hoắc Nhân Kiệt vừa đỏ vừa sưng kìa! Có chuyện gì vậy? Mới vừa bị gặm cắn hả?]

[Tuy Mạnh Khung Kỳ mặt mày hờ hững, nhưng vẻ đắc ý trong mắt lại không lừa được người! Có lẽ nào anh ta đè Hoắc Nhân Kiệt trong WC rồi trừng phạt Hoắc Nhân Kiệt không?]

[Ơ... đừng nói ghê tởm như vậy chứ? Sao cứ phải chọn WC mới được thế? Có điều, nghĩ lại thì cảm thấy k.ích th.ích lắm nha!]

[Nhìn hai người họ là biết trong lòng có quỷ rồi! Nói không chừng lúc nãy làm gì đó rồi! Sao camera man không đi chung để quay? Trừ điểm! Trừ điểm!]

[...]

Bình luận thảo luận nhiệt tình, đạo diễn lại không phát hiện ra bầu không khí là lạ trước mặt, nhìn về phía hai người họ, trách móc: "Đi đâu lâu vậy thế?"

"Không cho người ta đi WC hay gì?" Hoắc Nhân Kiệt nén giận, lên tiếng đáp lời với thái độ khó chịu giống như là kẹp súng mang pháo, chỉ là lúc khoé mắt liếc thấy Mạnh Khung Kỳ, lỗ tai lại đỏ lên.

Mẹ nó, thằng nhãi kia tàn nhẫn thật sự, nhào lên là cắn?

Chậc, tới tận bây giờ đầu lưỡi vẫn còn đau nữa!

Anh ta giận dỗi trong lòng, dùng đầu lưỡi lướt lướt quai hàm để giảm bớt cảm giác tê dại.

Đạo diễn cúi đầu nhìn đồng hồ: "Đi WC suốt một tiết học? Hiệu suất của hai anh cao ghê nha!"

Chẳng lẽ bệnh táo bón cũng sẽ lây lan?

Ông ta không đợi Hoắc Nhân Kiệt trả lời, vội vàng móc bản thảo mà bộ phận đưa qua, hô to với loa: "Vì để các khách mời có nhiều thời gian đi tìm hiểu, tiếp xúc với đối tượng yêu thích, nên kì này tạm thời hủy bỏ đoạn lựa chọn lẫn nhau, chỉ đợi đến cuối kì mới có kết quả cp."

[Ha ha ha, có phải là đạo diễn sợ rồi không? Vì không có một đôi nào nên sợ mất hết mặt mũi?]

[Đúng là không dễ chọn, nhất là tổ ba người kia, giống như là một vòng tròn khép kín vậy!]

[Trời ạ, trên lầu hình dung kiểu gì vậy? Vòng tròn khép kín là sao? Tôi bắt đầu nghĩ bậy rồi nhé]

Đạo diễn hơi khựng lại rồi mới nói tiếp: "Tối nay toàn trường sẽ vote giáo viên dạy học được yêu thích nhất,giáo viên được chọn sẽ trở thành đại sứ hình ảnh của trường tiểu học Ngọc Long, tuyên truyền cho trường tiểu học nông thôn mới dung hợp."

[Toàn trường đều vote? Không phải là tôi châm chọc nhưng mà ha ha ha... toàn trường chỉ có hơn mười học sinh, ba phút là vote xong hết rồi!]

[Trường tiểu học nông thôn mới dung hợp là sao? Là mới sáp nhập đấy hả?]

"Tôi vừa mới nhận được thông báo từ bên trên, tình huống thiếu học sinh của trường tiểu học Ngọc Long đã có cách giải quyết hữu hiệu, hơn mười thôn sẽ cùng nhau mở trường học, địa điểm là ở gần thôn Ngọc Long."

"Khu dạy học mới, ký túc xá mới, nhà ăn, sân học... có thể chứa được hơn một nghìn người cùng lúc..."

Ông ta hít sâu một hơi, mặt mày có vài phần cảm động: "Ngay tại đây, tôi muốn cảm ơn giáo sư Hình của đại học Thanh Bắc và người bạn đời của mình đã quyên góp năm mươi triệu tệ, một con số gần như đủ để chi hết cho việc xây dựng trường học."

Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên liếc nhìn một cái.

-"Dùng số tiền mà bọn bắt cóc tống tiền đi đầu tư cho giáo dục?"

-"Rất tốt!"

-"Nếu đám người trong giới hào môn đều có ý thức trách nhiệm xã hội giống như hai vợ chồng nhà họ Hình, thì làm gì còn có đủ loại drama phá hủy tam quan con người nữa?

-"Chậc chậc chậc, đám người kia đấy hả, có chút tiền là bắt đầu rảnh rỗi chơi k.ích t.hích, không phải đang ngoại tình thì chính là sắp ngoại tình..."

-"Để mình xem thử, hôm nay là ai ngoại tình với ai đây?"

Đúng rồi!

Là ai ngoại tình với ai vậy?

***

Vì hôm nay là thứ sáu nên buổi chiều gần như không có tiết học. Bọn học sinh đã bắt đầu tham gia trang trí hiện trường vote từ sớm.

Đạo diễn không định lãng phí thời gian của đám học sinh, nhân viên trong ê kíp của mình đã đủ dùng rồi, nhưng mà hiệu trưởng không đồng ý, cứ lì lợm la li.ếm đòi giúp đỡ.

Đạo diễn không chịu nổi sự nhiệt tình của hiệu trưởng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý cho bọn họ giúp đỡ.

Vậy nên, hiện trường vote nghiêm túc dần dần thay thổi thành...

Phủ khăn lên bàn, bày ra hạt dưa đồ ăn vặt, giống như là mở tiệc liên hoan.

Đạo diễn vừa vào phòng học liền trợn tròn mắt: "Cái gì thế này?"

"Thì là mở tiệc đưa tiễn, ngày mai các anh phải đi rồi, đúng không?" Hiệu trưởng nói với giọng điệu không nỡ xa rời: "Ở thêm vài ngày nữa đi, các bạn học còn định mời các khách mời về nhà chơi nữa kìa!"

Đạo diễn: "Thôi đi!"

Có khi lại lòi ra drama nào đó nữa thì khổ lắm!

Hơn nữa, mục đích ghi hình kì này đã đạt được rồi, vừa tới là dừng mới là đúng đắn!

"Vậy thôi, tôi không cố giữ các anh lại làm gì." Hiệu trưởng cười nói: "Tối nay có đồ ăn do các thôn dân đưa đến, các anh đừng từ chối đấy nhé!"

"Đương nhiên rồi!" Đạo diễn cũng cười the0: "Tiết mục chúng tôi có một tên tham ăn lắm, ai từ chối thì từ chối, chứ cậu ta là không từ chối chắc rồi!"

Tiếng chuông tan học vang lên, bữa tiệc vote chính thức bắt đầu.

Các khách mời lục tục ra sân trong tiếng lòng lẩm nhẩm lầm nhầm.

- "Hmm, mùi vị gì đây?"

- "Gà con hầm nấm? Thịt heo hầm miến? Đậu que hầm khoai tây? Cải trắng hầm đậu hủ?"

-"Tối nay là buổi vote mà? Sao có nhiều món ngon quá vậy?

-"Mlem mlem, ngon quá đi mất!"

"Tiểu Xuyên!" Cố Đại Sơn đột nhiên thò đầu vào, tay trái xách theo một chai nhật: "Rượu trắng do nhà tôi ủ, có uống không?"

Ánh mắt Tống Nhất Xuyên sáng lên: "Có rượu nữa hả?"

"Rượu nguyên chất, không nồng đâu!" Cố Đại Sơn cười khờ khạo nói.

Một cô bé đi bên cạnh Cố Đại Sơn nói: "Thầy Tống, em nhờ ba em cảm ơn thầy!"

"Cảm ơn gì chứ? Thầy chỉ là một người làm nền thôi." Tống Nhất Xuyên mỉm cười, giơ tay chỉ về phía đám con nhà giàu: "Tất cả đều do bọn họ tìm luật sư giúp đỡ, lát nữa em nhớ đến mời rượu bọn họ."

"Đương nhiên rồi, em uống nướcngọt, bọn họ uống rượu." Cậu bổ sung thêm một câu.

Tiểu đội hóng hớt: "..." Cậu coi bọn tôi là gì hả?

"Tiệc liên hoan chính thức bắt đầu!" Đạo diễn cầm loa tuyên bố, giọng nói còn chưa dứt, một đám trẻ em đã chạy vào.

"Wao, tới lúc ăn rồi nha!"

Sau đó, hiện trường trở nên loạn xạ, đám gà con cầm nước ngọt đi mời rượu.

"Mời chú một ly ạ!"

"Mời dì một cốc ạ!"

Lúc văn hóa bàn tiệc phát huy rực rỡ, các khách mời đã bắt đầu choáng váng, ai cũng không nhớ đến đoạn vote.

Tống Nhất Xuyên uống xong hai cốc rượu trắng, ánh mắt trở nên mơ màng, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt cực kì đậm nét đẹp phương Đông, ợ hơi một cái.

- "Trời ạ, anh ấy sáp lại gần mình như vậy làm gì?"

- "Ai có thể không động tâm trước khuôn mặt đó hả? Ai có thể không... làm bậy khi say rượu được?"

- "Có điều, phải nói là đẹp trai quá đi mất!"

Diêm Cẩn Dự bỗng nhiên sáp lại gần, giọng nói trầm thấp từ tính chui vào trong lỗ tai Tống Nhất Xuyên: "Hai ta uống một cốc nhé?"

"Không uống! Không uống!" Tống Nhất Xuyên vẫn còn lý trí nên vội vàng từ chối: "Uống thêm nữa là say mất, hôm nay uống đến đây thôi!"

Cậu gpọi với ra ngoài cửa: "Đạo diễn, không vote nữa à?"

Đạo diễn đang vịn tường ọe ọe, vội vàng nuốt trở lại: "Hm... vote chứ sao không, vote ngay bây giờ đây!"

Trợ lý nhỏ giọng hỏi: "Đạo diễn, anh không sao chứ?"

Đạo diễn vỗ vỗ ngực: "Cố Đại Sơn nói rượu không nồng mà? Sao uống vào lại nồng quá vậy?"

"Không nồng thật mà!" Cố Đại Sơn không biết ở đâu nhảy ra nói: "Lần trước con trâu nhà tôi uống hết một chai mới ngủ!"

Đạo diễn: "..."

Đạo diễn quay sang trợ lý: "Tôi và hiệu trưởng uống bao nhiêu rồi?"

"Uống..." Trợ lý gãi đầu: "Nửa chai?"

"Trâu uống một chai. Tôi uống nửa chai?" Đạo diễn trợn tròn mắt: "Tôi ngất được rồi đấy!"

Ông ta ngửa đầu ngã vào trong lòng ngực trợ lý.

Đám fans trên phòng phát sóng trực tiếp thấy vậy thì cười hả hê.

[Ha ha ha, xem tửu lượng của cả đám kìa, người nào cũng bị vài chú gà con chuốc say!]

[Chỉ có một mình tôi cảm thấy làm như vậy là không ổn hả? Uống say khướt trong trường học sẽ không gây ảnh hưởng xấu đến bọn nhỏ chứ?]

[Tan học rồi mà? Lấy đồ ăn từ trong nhà đến trường học, vậy xem như là tiệc nhà rồi, có cần phải gắt như vậy không?]

[Đúng vậy! Nếu không có đạo diễn thì vài năm nữa, trường tiểu học có còn mở hay không cũng là một vấn đề, bây giờ chỉ là làm một bữa tiệc đưa tiễn thôi cũng bị trách móc nữa à?]

[Dù sao thì tôi cảm rất ấm áp, học sinh ít có thấy rất ẩm chỗ tốt của học sinh ít, nhìn qua giống như là a học sinh ít, nhìn qua người một nhà, hiệu trưởng thật sự là coi đám gà con giống như con cái nhà mình, lúc mời rượu ông ấy đã thỏa thuận xong vài kế hoạch giao lưu với thủ đô rồi đấy, có nghe thấy không?]

[Buồn cười thật sự, hiệu trưởng dẫn cả đám gà con đi mời rượu, đám con nhà giàu uống tới mức phát sợ, đành phải móc ra đòn sát thủ là tài trợ. Tài trợ! Tôi tài trợ rồi được chưa?]

[Thần Thần nhà ta lại bị làm lơ nữa rồi. Haizz, show này không thích hợp với Thần Thần lắm, hay là kì tới đừng tham gia nữa?]

Lục Thần ngồi bên cạnh bàn dài, mọi người xung quanh ăn uống náo nhiệt, lại dường như chẳng liên quan gì mình, nụ cười bên môi anh ta dần dần biến mất.

Lúc anh ta đang cảm thấy bực bội, khoé mắt thấy Phó Chu Trì dường như định đi ra ngoài phòng học.

Lục Thần vội vàng đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh!"

Dứt lời, anh ta vội vàng chạy nhanh ra bên ngoài.

Tống Nhất Xuyên liếc nhìn một cái.

-"Không nhịn được nữa nên lén ra ngoài gặp nhau sao? Trần Phong đâu rồi? Sao không đuổi the0?"

-"Trời ạ, nằm ườn ra bàn rồi?"

- "Tửu lượng yếu vậy?"

- "Mình nhớ ra rồi, hình như lúc nãy hai anh em ruột so rượu với nhau?"

- "Cuối cùng anh trai thắng?"

Nghe vậy, Trần Phong giống như xác chết vùng dậy, ngước đầu lên nói: "Tôi còn uống được nữa! Tôi không có thua!"

"Ừ ừ ừ, anh không thua!" Cố Thất Thất đè đầu cậu ta xuống: "Anh đừng có hét nữa!"

Thấy vậy, Tống Nhất Xuyên cảm thán vài tiếng.

- "Thảo nào bị người ta đè nằm dưới, hóa ra là tửu lượng thấp..."

Cậu còn chưa nói thầm xong thì một cốc rượu nguyên chất hiện ra trước mắt: "Tôi còn uống được nữa. Cậu thì sao?"

Tống Nhất Xuyên: "..."

-"Ơ kìa, anh trai, anh muốn chứng minh cái gì vậy?"

- "Anh còn uống được nữa, nghĩa là tôi sẽ bị đè nằm dưới?"

-"Hay lắm! Hôm nay tôi liều mạng với anh!"

Cậu giật cốc rượu qua, khoảnh khắc nuốt rượu xuống, mặt mày cậu trở nên nhăn nhó.

Vườn trường vào đêm trở nên yên tĩnh.

Phó Chu Trì cảm giác sau lưng có tiếng bước chân, khoé môi hơi cong lên, hỏi: "Cậu theo tôi làm gì?"

Anh ta vừa hỏi vừa quay đầu, lúc thấy là Lục Thần thì mím môi lại: "Sao lại là cậu?"

"Anh tưởng là ai?" Lục Thần hỏi lại.

"Không ai cả!"

Trong lòng Phó Chu Trì hiện lên cảm xúc mất mát, nhưng bị anh ta nhanh chóng đè nén lại.

Rõ ràng là lúc nãy Tống Nhất Xuyên nói muốn ra ngoài xả, sao đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng?

Anh ta liếc nhìn ra phía sau Lục Thần rồi lập tức thu tầm mắt lại.

"Anh Trì, em không muốn đoán tới đoán lui nữa..." Lục Thần ngước mặt lên, mặt mày có vẻ tái nhợt hơn khi bị ánh trăng chiếu rọi: "Rốt cuộc là anh có thích em không?"

"Tôi..."

Phó Chu Trì muốn nói là không thích, nhưng đôi môi cứ như bị dán chặt lại, cơ bản là không mở ra được.

Bị cái gì vậy?

Là vì uống nhiều quá nên đầu lưỡi không xài được nữa ư?

Lục Thần nhíu mày: "Anh đang do dự cái gì?"

Tôi con mẹ nó cũng không biết mình đang do dự cái gì!

Phó Chu Trì thầm mắng trong lòng, vừa định nói gì đó thì miệng đã bật thốt lên: "Mẹ tôi mời cậu đến nhà chơi."

"Thật hả?" Ánh mắt Lục Thần trở nên sáng ngời: "Khi nào đi? Sau khi hết show hẹn hò?"

"Ừ." Phó Chu Trì trả lời.

"Vâng!" Lục Thần cười xán lạn như hoa quỳnh: "Em sẽ biểu hiện thật tốt!"

"Cậu đi về trước đi!" Vẻ mặt Phó Chu Trì là lạ: "Tôi muốn ở một mình thêm một lát!"

"Vậy..." Lục Thần do dự vài giây: "Được rồi, anh nhớ để ý an toàn, đừng để bị cảm lạnh."

Phó Chu Trì gượng gạo gật đầu.

***

-"Ơ? Có chuyện gì vậy? Hơn nửa đêm, Phó Chu Trì đứng trong sân thể dục tát miệng mình liên tục?"

-"Còn lẩm bẩm liên tục một câu là..."

-"Vì sao không nói ra được? Vì sao không nói ra được?"

- "Cái gì đây? Tỏ tình thất bại hả?"

- "Ê ê ê, đừng ôm chỗ đó, ngứa..."

Tống Nhất Xuyên né sang bên cạnh, rồi lập tức phát hiện e0 bị ôm chặt hơn nữa.

"Đừng né, dễ bị ngã lắm!" Tiếng nói dễ nghe chui vào trong lỗ tai, giống như là gãi ngứa đầu quả tim.

Tống Nhất Xuyên nhịn không được mà run rẩy cả người: "Anh buông tôi ra đi! Tôi tự đi là được rồi!"

"Thật hả?" Diêm Cẩn Dự lườm cậu một cái, trên mặt hiện lên vẻ gian xảo.

Dứt lời, anh buông tay ra, Tống Nhất Xuyên lập tức mất đi chỗ dựa, loạng choạng vài cái mới đứng vững: "Để tôi đi mấy bước cho anh xem!"

Kể cả khi cậu đã uống nhiều rượu thì giọng nói và tiếng lòng của cậu đều cực kì bình tĩnh.

Nếu có thể xem nhẹ bước chân lảo đảo của cậu thì có thể chắc chắn rằng cậu vẫn còn tỉnh táo.

- "Ây da, bước hụt chân rồi!"

- "Sắp ngã! Sắp ngã rồi!"

Sau khi bị người ôm lấy, Tống Nhất Xuyên thở hắt ra một hơi.

- "Vẫn phải nhờ anh nha người anh em!"

"Cảm ơn anh Dự!" Cậu quay đầu lại cười với Diêm Cẩn Dự, hàm răng đều đặn trắng hơn cả ánh trăng, chiếu thẳng vào trong đáy mắt của Diêm Cẩn Dự.

Ánh mắt anh trở nên âm trầm, yết hầu trượt lên xuống: "Đi thôi, tôi dìu cậu về phòng!"

"Ok!" Tống Nhất Xuyên dựa vào anh để đứng dậy.

- "Cơ bụng khá tốt, săn chắc vừa phải!"

"Chỉ là hơi trơn!"

- "Trời ạ, trượt tay rồi!"

- "Ây da, trượt đến đâu rồi?"

Tống Nhất Xuyên ngẩng đầu, trong ánh mắt rực rỡ hiện lên vẻ xấu hổ: "Anh Dự, xin lỗi, tôi không cố ý."

Diêm Cẩn Dự xụ mặt, không thấy rõ cảm xúc. Anh chợt cúi người, cất giọng khàn khàn: "Sao có thể chứng minh là cậu không cố ý?"

"Bởi vì tay của cậu..."

"Không giống như là trượt sai chỗ."

Tống Nhất Xuyên cố gắng giữ bình tĩnh: "Xin lỗi, tôi học theo Hoắc Nhân Kiệt..."

- "Trộm đào!"